Chú À! Đừng Nên Thế!
Chương 663 : Đều là máu
Ngày đăng: 21:38 20/04/20
"Em sao lại thế này, chị gọi điện thoại vẫn tắt máy, em có biết hiện tại ở bên ngoài loạn thành bộ dáng gì rồi không?" Người đại diện lôi kéo Lý Hinh Nhi đi đến một bên, nhỏ giọng hỏi.
"Điện thoại tắt máy?" Lý Hinh Nhi lúc này mới nhớ tới di động của chính mình bị Ôn Ngọc thu lại, trong lòng có loại dự cảm không quá tốt, "Xảy ra chuyện gì rồi hả?"
Chị Vương một bụng oán khí, hạ giọng nói: "Những chuyện xấu của em đều bị tung đầy trên mạng rồi. Chuyện này chúng ta đợi lát nữa rồi nói, hiện tại trước hết nghĩ muốn như thế nào ứng đối."
"Chuyện xấu?" Lý Hinh Nhi nhớ tới trước đó Ôn Ngọc nói ra những bí mật của cô ta trước kia, mặt liền trắng bệch, mạnh hướng tới Ôn Ngọc bên kia nhìn qua.
"Xong rồi, sự việc đã bại lộ rồi." Ôn Ngọc nhìn chằm chằm vào Lý Hinh Nhi cùng người đại diện của cô ta, lúc này thấy Lý Hinh Nhi quay sang nhìn mình, theo bản năng chạy tới sau lưng Tần Phong núp vào.
"Tần tổng..." Lý Hinh Nhi trong hốc mắt nhất thời chứa đầy nước mắt, ủy khuất nhìn Tần Phong.
Tần Phong nhíu hạ mi, rất muốn đem cái người thích gây chuyện phía sau lôi ra đây đánh một trận.
Vừa thấy liền biết, cô ngốc nhà anh ở trong di động của Lý Hinh Nhi động tay động chân.
"Tâm lý đà điểu*!" Tần Phong ánh mắt tối sầm lại, cảm thấy được mình quả thật nên là tìm cái thời gian cùng Ôn Ngọc hảo hảo nói chuyện rồi.
Tâm lý Đà điểu: Hội chứng đà điểu là một hội chứng tâm lý, xuất phát tượng hình từ hiện tượng mà nghe nói người ta quan sát được từ loài chim này. Bản năng tự vệ của loài đà điểu là chạy trốn nguy hiểm, khi trốn không nổi nữa thì nó dứt khoát... rúc đầu vào cát, giả vờ như mình không nhìn thấy gì hết. Các nhà tâm lý thống kê và phát biểu rằng hiện tượng tâm lý này cũng phổ biến ở con người. Khi gặp phải sự cố, phiền phức, rắc rối mà bản thân không biết phải giải quyết thế nào nữa thì họ dứt khoát... mặc kệ, coi như không có gì bất thường đáng lo lắng cả. Tóm lại, hiện tượng buông xuôi, phó mặc, không nhìn, không quản, nghĩ đến là đau đầu, khó ở, bực bội khi phải đối diện với một vấn đề cố hữu ở con người được đặt tên khoa học là hội chứng đà điểu.
Cô gái này vừa gặp phải chuyện liền thích trốn tránh. Chuyện con của bọn họ lúc trước là như vậy, chuyện giữa hai người bọn họ cũng là như vậy, hiện giờ chuyện của Lý Hinh Nhi lại càng như vậy.
Ôn Ngọc vừa thấy chính là sợ Lý Hinh Nhi biết bạn của mình bêu xấu cô ta, cho nên muốn có thể giấu diếm được bao lâu thì giấu.
"Đi ra, đưa Lý tiểu thư ra cửa." Tần Phong nghiêng đầu, đối với Ôn Ngọc trốn ở phía sau lạnh lùng nói.
Ôn Ngọc nghĩ muốn lắc đầu, nhưng vừa tiếp xúc với ánh mắt đáng sợ của Tần Phong, cực kỳ không cốt khí sợ rồi.
"A...." Cô cúi đầu, từ từ hướng tới Lý Hinh Nhi đi đến.
Cô thân cao 1m65, muốn so với Lý Hinh Nhi 1m73 thấp bé nữa cái đầu.
Lý Hinh Nhi nhìn thấy cô, hận không thể một cái tát đánh qua.
"Mình thật sự trở lại." Ôn Ngọc ngồi ở trên ghế sofa, tiện tay mở ra TV, trong lòng vẫn lại là từng đợt hoảng hốt.
Năm năm trước rời đi thời điểm, cô chưa từng nghĩ tới chính mình có một ngày còn có thể trở về đến nơi đây. Cô cũng không nghĩ tới, mấy năm nay Tần Phong sẽ vẫn ở nơi này.
Trong lúc hoảng hốt, cô nghe được trên TV truyền đến một cái tên quen thuộc.
"Hôm nay Tần Phong cùng Lý Hinh Nhi cùng nhau tham dự nghi thức khai mạc công ty con của Hợp Hán Kiến Nghiệp, hai người nhìn qua cử chỉ thân mật, có phải chuyện tốt đến gần hay không?"
Ôn Ngọc trong đầu oong một tiếng, cái gì đều đã nghe không được rồi.
Cô sững sờ xem tv, trên TV là hình ảnh Tần Phong cùng Lý Hinh Nhi cùng nhau đứng ở trước công ty mặt cắt băng. Tần Phong trên mặt treo một bên nhàn nhạt tươi cười, tươi cười này, cô đã năm năm chưa thấy qua.
"Bọn họ thật sự..." Ôn Ngọc che miệng, nước mắt liền chảy xuống, sâu thẳm trong trái tim một chỗ nào đó gắt gao co rút đau đớn.
Cô sớm đã không còn tư cách đi ghen tị đi khổ sở, nhưng thật sự nhìn đến vẫn lại là khống chế không nổi chính mình.
Cô mờ mịt nhìn toàn bộ cảnh vật trong căn nhà này, một giây trước còn đang tại bởi vì Tần Phong nhớ tình cũ mà kích động, mà một giây sau lại như rơi xuống vực sâu.
"Tên đại lừa đảo, tối hôm qua lại vẫn nói với mình anh ấy cùng cô ta không có vấn đề gì. Có quan hệ liền có quan hệ, tại sao lại muốn gạt mình." Ôn Ngọc nhớ tới tối hôm qua Tần Phong ăn đậu hủ chính mình khi đó nói những lời này, liền khổ sở cực kỳ.
Cô không nên khóc, đúng là nước mắt liền là khống chế không nổi. Mãi đến chuông cửa vang lên đứng dậy đi mở cửa thời điểm, cô còn đang khóc.
Cửa đứng một vị chuyển phát viên, bị bộ dáng của cô dọa sợ.
"Xin hỏi Tần tiên sinh có ở đây không? Có chuyển phát của anh ấy." Chuyển phát viên kia thật cẩn thận nhìn Ôn Ngọc.
"Anh ấy chính đang ở trên TV a." Ôn Ngọc một bên khóc một bên ký tên, đóng cửa lại ôm chuyển phát đi vào trong.
Chỉ là đi chưa được mấy bước, cô đột nhiên phát hiện tay hình như có chút ẩm ướt. Cúi đầu vừa thấy, sợ tới mức cô lúc này hét rầm lêm.
Chỉ thấy đầy tay đều là máu!