Chú À! Đừng Nên Thế!

Chương 673 : Cái gì kêu một lần sảy chân để hận nghìn đời

Ngày đăng: 21:38 20/04/20


Cái gì kêu một lần sảy chân để hận nghìn đời! Cô chính là cái ví dụ!



Sáng mai tin tức đầu đề có thể xuất hiện tin nóng "Một Thiết Kế Sư nội thất buôn dưa lê nói xấu một vị tổng giám đốc, bị hắn giết người diệt khẩu?"



Ôn Ngọc cảm thấy được, lúc này Tần Phong sắc mặt cũng rất có dấu hiệu giết người diệt khẩu.



"Cái kia... Em... Em... Em đau bụng, phải đi nhà vệ sinh." Ôn Ngọc cực kỳ không tiền đồ bỏ chạy.



Trên chỗ ngồi của cô, người bạn phóng viên thấy việc nghĩa hăng hái làm còn đang một cái vẻ gửi đoạn ghi âm cho cô ra chủ ý.



Ôn Ngọc bịt lấy lỗ tai, không dám tiếp tục nghe.



Tần Phong đứng tại chỗ, mặt không chút thay đổi nhìn một hồi, cầm lấy di động Ôn Ngọc, bật ghi âm, trầm giọng nói.



"Ý kiến của cô không sai, bất quá cô ấy không dùng đến."



Nói xong, buông ra ngón cái, gửi đi thành công.



Thế giới nhất thời thanh tịnh.



Trong phòng làm việc của một tòa soạn nào đó, chợt phát ra một tiếng kêu thảm thiết thê lương.



"A, tôi chết chắc rồi! A, cái nha đầu ngu xuẩn kia, vậy mà không nói cho tôi biết bọn họ vậy mà cùng một chỗ! A, tôi làm sao bây giờ, tôi sắp bị giết rồi!"



Ôn tiểu thư trốn trong nhà vệ sinh, vểnh tai nghe ngóng động tĩnh bên ngoài trong lòng hối hận vô cùng.



"Sớm biết như vậy nên trực tiếp chạy đến nhà vệ sinh bên ngoài rồi. Làm sao bây giờ? Tần Phong giống như thật sự tức giận." Ôn Ngọc thắt ngón tay, nhớ lại muốn như thế nào nhận sai hiệu quả sẽ tốt một chút.



Nhưng trên thực tế, chờ cô rất không dễ dàng có dũng khí ra ngoài, lại phát hiện trong văn phòng không có một bóng người, Tần Phong không thấy nữa.



"Xong rồi xong rồi, thật sự tức giận rồi!" Ôn Ngọc vội vàng chạy đến bên cạnh bàn làm việc, nghĩ muốn lấy điện thoại gọi cho Tần Phong.



Nhưng lật tung khắp cả căn phòng làm việc cũng chưa tìm thấy di động chính mình.



Cô chạy tới cửa, cửa cũng mở không ra.



Được, giam kín rồi. Còn không có thiết bị liên lạc.



"Hừ, nói như vậy em sẽ không cần giải thích với anh rồi!" Ôn Ngọc cũng giận rồi.




Lý Hinh Nhi trực tiếp lờ mờ, bị hắn kéo ra ngoài vài bước mới phản ứng kịp, bắt đầu vùng vẫy: "Anh muốn làm gì? Đây là trực tiếp, tiết mục còn không có kết thúc a."



Người nọ vốn định cho cô ta chút mặt mũi, hạ giọng nói: "Cô theo tôi đi, chẳng thế thì hậu quả càng nghiêm trọng."



Đang lúc trực tiếp bị người ta lôi đi, loại chuyện này quả thực mới gặp lần đầu. Lý Hinh Nhi cảm thấy được người này đang cố ý muốn làm xấu mặt chính mình, khống chế cảm xúc, ôn nhu nói: " Vị đại ca này, anh kéo tôi đi như vậy đối với các bạn đài quá không tôn trọng, có chuyện gì cũng xin đợi sau khi tiết mục chấm dứt rồi nói được không?"



Vị nhân viên công tác kia sắc mặt cũng trầm tiếp xuống, nhíu mày nói: "Lý tiểu thư, cô mạo danh thế thân người khác, từ đầu liền không có tư cách tới tham gia tiết mục, xin tự trọng."



Anh ta nói xong, liền mạnh mẽ túm Lý Hinh Nhi kéo ra phía sau hậu đài.



Trước TV, chính đang chăm chú xem trực tiếp Ôn Ngọc nhìn đến đây cũng là ngẩn ngơ, lúng ta lúng túng quay đầu nhìn về phía Tần Phong trên sofa bên cạnh: "Đây không phải nói là người anh chống lưng sao? Sao lại thế này a?"



Tần Phong cũng đang xem hình ảnh trên TV, cau mày, đứng lên ôn nhu nói: "Anh đi gọi điện thoại, lập tức liền trở lại."



Ôn Ngọc sửng sốt: "Có phải có chuyện gì hay không?"



Chẳng thế thì Tần Phong làm sao có thể nghiêm túc như thế?



"Xong rồi sẽ nói cho em." Tần Phong nói xong hướng tới thư phòng đi đến.



Mà hiện trường trực tiếp đã lộn xộn, liền ngay cả đạo diễn cũng không biết đây là có chuyện gì.



Lý Hinh Nhi bị lôi kéo đi đến hậu trường, quả thực muốn điên rồi.



"Anh tới cùng là ai? Có cái quyền gì kéo tôi xuống?" Lý Hinh Nhi tức giận đến hình tượng đều đã quên, vẫn lại là chị Vương chạy tới giữ chặt cô ta, mới không để cho cô ta làm ra chuyện thành sai lầm lớn gì.



Nhưng mà sóng trước chưa tan, song sau lại đánh tới. Chị Vương lại vẫn chưa kịp an ủi Lý Hinh Nhi một câu, liền nhận được hết cuộc điện thoại mày đến cuộc gọi khác.



Đợi sau khi nhận xong tất cả cuộc điện thoại, chị ta liền cùng mất hồn một dạng, triệt để u mê.



"Chị Vương, làm sao vậy? Chị trái lại nói chuyện di?" Lý Hinh Nhi sốt ruột hỏi han.



"Cái gì đều đã xong rồi." Chị Vương chậm chạp ngẩng đầu, hai mắt vô thần nhìn cô ta, trong âm thanh mang theo tiếng khóc, "Hinh Nhi, tất cả người muốn hợp tác với chúng ta toàn bộ đều đã hủy bỏ, cái gì đều không có rồi."



"Cái gì?" Lý Hinh Nhi dưới chân lảo đảo, sắc mặt nháy mắt trắng bệch.



Còn 99c nữa hết rồi. Ngủ thôi. Mn ngủ ngon 😚😚😚😚😚