Chú À! Đừng Nên Thế!
Chương 687 : Tiễn cô một đoạn đường
Ngày đăng: 21:38 20/04/20
"Lý tiểu thư, thư ký Hà để cho tôi tiễn cô một đoạn đường." Lý Hinh Nhi mới vừa đi ra tiểu khu, đã bị một vệ sĩ bộ dáng người không nói hai lời liền kéo vào trong một chiếc xe.
"Các người làm gì, bản thân tôi sẽ tự đi..." Lý Hinh Nhi còn chưa nói xong, liền gặp được vệ sĩ kia lạnh lùng nhìn chính mình liếc mắt một cái.
Cô ta sợ tới mức khẽ run rẩy, ngồi ở ghế say một tiếng đều không dám nói.
Dọc theo đường đi cô ta suy nghĩ tình cảnh chính mình hiện giờ, nghĩ tới nghĩ lui, càng nghĩ càng không cam lòng.
"Không được, mình còn phải tìm Hồng Tinh Huy báo tin. Chẳng thế thì trước mình chịu khổ không đều đã ăn không phải trả tiền rồi hả?" Lý Hinh Nhi cắn răng một cái, trong lòng đã có quyết định
Chuyện đều đã đến nước này, cô ta đã không có đường lùi bước rồi. Huống chi hiện tại Tần Phong đã xảy ra chuyện như vậy, đúng lúc.
Thả cô ta đi đúng là mệnh lệnh của Tần Phong.
Hà Hạo Lâm đứng ở trước cửa sổ căn nhà đó, xa xa nhìn chiếc xe chở Lý Hinh Nhi kia đi xa dần, yên lặng thở dài.
"Cũng không phải mỗi vị Tiểu Minh Tinh đều có thể đầy đủ để cho thư ký kim bài như tối đến tận nơi đưa đi. Hi vọng tự giải quyết cho tốt, không cần làm ra chuyện để cho bản thân hối hận."
Hà Hạo Lâm nói chính là lời nói thật. Anh ta là cánh tay đắc lực của Tần Phong, ở bắc Kinh này địa vị thậm chí so với ông chủ một số xí nghiệp đều đã cao hơn. Không chỉ nói Lý Hinh Nhi loại tiểu ca sĩ này, cho dù là minh tinh hạng A đang nổi tiếng nhìn thấy anh ta, cũng đều khách khách khí khí.
Anh ta biết Tần Phong để cho anh ta đến tự mình thả Lý Hinh Nhi rời đi, chung quy là vì cảm thấy được có chút mắc nợ Lý Hinh Nhi. Dù sao cô ta liên lụy vào trong chuyện này, chính là lúc trước ở sân bay khi đó Tần Phong vì giận Ôn Ngọc mới có chuyện về sáu này.
Tần Phong trước cũng là thật tâm nghĩ muốn giúp Lý Hinh Nhi. Chỉ là Lý Hinh Nhi chính mình trong lòng đầy mưu tính, lãng phí cơ hội tốt vô ích.
"Nếu cô vẫn là muốn đi tìm Hồng Tinh Huy, vậy thì người nào cũng đều đã cứu không được cô rồi." Thư ký Hà sau cùng nhìn thoáng qua, xoay người hướng tới cửa đi đến.
Mà lúc này Bắc Kinh, rất nhiều người đều đang chú ý đến vụ án cô bé mất tích ở thôn Thành Trung. Hiện giờ là thời đại bùng nổ tin tức, tin tức vừa truyền ra, rất nhanh liền lan truyền với tốc độ chóng mặt trên mặt, nơi nơi đều là tin tức tìm người.
Mà cô ta đến chỗ công ty, phát hiện người đại diện chị Vương của cô ta dẫn theo người mới. Mọi người nhìn thấy cô ta làm như không biết một dạng, trực tiếp coi như không có cô ta rồi.
Bất luận cô ta nói cái gì, tất cả mọi người đều thờ ơ.
Chỉ mới qua thời gian ba ngày, cô ta giống như là bị toàn bộ thế giới vứt bỏ rồi.
"Chị Vương, chị nói cho em biết mấy ngày nay tới cùng xảy ra chuyện gì rồi hả? Em không phải cố ý không hiện ra, em là bị Tần Phong bắt lại rồi..."
"Tần tổng bắt cô? Cô đùa giỡn cái gì, cô thực cho rằng chính mình là ai rồi hả? Tần tổng làm sao có thể sẽ bắt cô một kẻ vô danh tiểu tốt như vậy?" Chị Vương cười lạnh nói, "Cô đã không thích hợp ở trong giới này nữa, nghe chị một câu, vẫn lại là sớm đi tìm cái công việc ổn định nuôi sống chính mình đi."
"Chị Vương, em van cầu chị, em muốn gặp ông chủ. Van cầu các người lại cho em một cơ hội có được hay không?" Lý Hinh Nhi cầm lấy tay chị Vương, còn kém quỳ xuống đất cầu xin.
Chị Vương nhìn đến cô ca sĩ do chính mình một tay dẫn dắt đến giờ, trong lòng cũng có chút không đành lòng, thở dài nói: "Không phải chị không giúp em, là trước chuyện em nháo quá lớn. Hồng tổng nói thẳng không thích em, lại thêm những cái chuyện xấu của em tuông ra, đã không có khả năng tái xuất nữa rồi. Hinh Nhi, nể tình chúng ta đã quen nhau đã lâu, chị khuyên em một câu, về sau vẫn lại là kiên kiên định định ứng xử đi."
Nếu Lý Hinh Nhi không nghĩ chim sẻ lại muốn bay lên ngọn cây biến Phượng Hoàng, làm sao có thể sẽ rơi xuống đất có kết cục hiện giờ.
Chị Vương trước thiếu chút nữa bị cô ta liên lụy đến muốn tiêu rồi, nếu không nhờ một tiền bối hỗ trợ, hiện giờ chị ta cũng đã đi ăn không khí rồi. Huống chi giúp Lý Hinh Nhi.
Lý Hinh Nhi không biết chính mình là như thế nào rời đi, cầm trên tay một cái điện thoại cũ chị Vương đưa cho, còn có 500 đồng tiền. Cô ta đứng ở ngã tư đường, chỉ cảm thấy trời đất sụp đổ rồi.
"Không, hẳn không, mình làm sao có thể sẽ bị người ghét bỏ! Mình không thể buông tha, mình còn muốn nổi danh, mình còn muốn đóng phim, mình còn có rất nhiều rất nhiều việc cần hoàn thành." Lý Hinh Nhi gắt gao nắm di động, trong mắt hiện lên quét xuống ngoan độc ý.
"Kiên kiên định định ứng xử? Chị có biết kiên kiên định định ứng xử có bao nhiêu khó khăn không? Làm một người bình thường một tháng tiền lương được bao nhiêu, muốn khi nào thì mới có thể ở Bắc Kinh này mua một căn nhà cho mình?" Lý Hinh Nhi nhìn di động, cắn răng một cái, bấm một dãy số
Không tồi, cô ta nhớ rõ số điện thoại của Hồng Tinh Huy.