Chú À! Đừng Nên Thế!

Chương 696 : Đà điểu

Ngày đăng: 21:38 20/04/20


"Rầm..." Mưa nói đến liền đến, một hồi liền nhuộm ẩm ướt mặt đất.



Tiếng sấm ầm ầm, mưa to như trút nước, cả thành thố đều đã bao phủ trong một mảnh màn mưa.



Ôn Ngọc nằm úp sấp ở trên cửa kính xe nhìn bên ngoài, nhìn ra ngoài toàn bộ đều là sương mênh mông, như là đi tới mưa bụi Giang Nam.



Tần Phong ngồi ở bên cạnh cô, nhìn bộ dáng cô gái nhỏ kia làm bộ nghiêm trang nhìn ra bên xe, không khỏi một trận bất đắc dĩ.



Nếu cô ngốc này cho rằng như vậy có thể trốn tránh hiện thực, vậy thì để cho cô vui vẻ một chút đi.



Mà lúc này, trong lòng núi Tây Sơn, sương khói xanh lam kia trải qua mưa to tẩy trừ đã triệt để biến mất không thấy, nhưng dược tính nó phát ra còn chưa qua đi.



Hồng Tinh Huy cùng đám vệ sĩ của hắn đứng ở trong cơn mưa to, giống cọc gỗ đứng sừng sững một dạng, bị cái lạnh của mưa đánh tới.



Hồng Hưng Nhiên mang theo người chạy tới thời điểm, liền nhìn đến một màn quỷ dị như vậy. Trên người hoặc nằm hoặc đứng, không ai là năng động.



Một khoản mảnh đất này ngoài trừ tiếng mưa rơi, đến tiếng côn trùng kêu đều không có, quỷ dị lại khôi hài.



"Cứu người." Hồng Hưng Nhiên đi đến trước mặt Hồng Tinh Huy xem xét một phen, thấy hắn ngoài trừ không thể động ra cũng không có những bệnh trạng khác, mới thoáng nhẹ nhàng thở ra.



Trước Tần Phong đã báo với anh tình hình, nói là xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn.



"Ngoài ý muốn của các người luôn luôn làm cho người ta mở mang tầm mắt." Hồng Hưng Nhiên nhìn một phen bốn phía, không khỏi cười khổ.



Anh ta không biết Tần Phong bọn họ đã là làm ra cái chuyện gì, nhưng anh ta có thể khẳng định chính là, đứa em trai từ nhỏ ương ngạnh quái đản này, bây giờ sợ là muốn điên rồi.



Hồng Tinh Huy mắt không thể trừng, miệng không thể nói, trơ mắt nhìn chính mình bị một vệ sĩ cõng trên lưng đi xuống núi, tức giận đến giận sôi lên.



"Tần Phong, tôi nhất định sẽ không bỏ qua các người!" Hồng Tinh Huy ở trong lòng phẫn nộ hô to.



Trước hắn còn ở trước mặt anh trai mình khoe khoang khoác lác, nói chính mình tuyệt đối sẽ không thua! Hiện giờ mới một hiệp hắn liền thua thản như vậy...



Hồng Tinh Huy rất muốn nhắm mắt lại coi như hôn mê!



Trên trăm người đi bệnh viện quá mức bắt mắt, Hồng Hưng Nhiên tự mình mang theo em trai đi bệnh viện thành phố, những người còn lại là tìm bác sĩ gia đình đến kiểm tra cho bọn họ.



Mà bên kia, Tần Phong mang theo Ôn Ngọc trực tiếp trở về biệt thự.



Vừa đến cửa biệt thự, Tần Phong cũng cảm giác được không thích hợp.



Trong phòng an ninh vậy mà một người đều không có!




"Liền để một cái thôi!"



"Lấy ra!" Tần Phong gia tăng âm thanh.



Ôn Ngọc lúc này liền sợ, cúi đầu, bĩu môi, không tình nguyện lấy côn điện cầm trong tay đưa tới.



Tần Phong liếc xéo nhìn cô, đưa tay nhận lấy.



Nhưng tay anh mới vừa tiếp xúc đến roi điện kia, liền cảm giác toàn thân tê rần, vừa đau lại tê, hai mắt trợn ngược liền ngã xuống.



"Ôn Ngọc, em chết chắc rồi!" Đây là suy nghĩ duy nhất của Tần tiên sinh trước khi ngất đi.



"Tần Phong!" Ôn Ngọc bị dọa u mê, tay lại vẫn trong tư thế đưa đồ ra, vài giây mới phản ứng kịp.



"Xong rồi xong rồi, mình sao lại đem chốt mở mở ra rồi." Ôn Ngọc đem roi điện ném qua một bên, ngồi xỗm bên cạnh Tần Phong vỗ vỗ mặt qanh, "Tần Phong anh không sao chứ? Anh tỉnh lại đi!"



Xong rồi chết chắc rồi!



Cô lấy ra điện thoại di động khẩn trương gọi điện thoại cho Bùi Tĩnh.



Bùi Tiểu Suất Ca mới từ phòng thí nghiệm đi ra liền nhận được điện thoại của Ôn Ngọc. Cậu nhìn di động, lông mi chậm rãi vặn nhíu lại, nhưng không thể không tiếp.



"Đồng Đồng, chị đem Tần Phong điện giật hôn mê, làm sao bây giờ? Cái món đồ này của em đối với thân thể có gây thương tổn gì hay không? Xong rồi, anh ấy tỉnh lại nhất định sẽ đánh chị..."



"Chị Ngọc, chị..." Bùi Tĩnh tức giận đến mặt đều đã tái rồi, " thứ kia hẳn không đối với thân thể tạo thành thương tổn, nhưng sau khi tỉnh lại bắp thịt toàn thân sẽ đau tám giờ."



Cậu dừng một chút: "Chị vẫn lại là sớm chạy đi."



"Chị... Chị..." Ôn Ngọc nhìn đến Tần Phong nằm trên mặt đất, nước mắt chậc chậc liền rớt xuống, "Còn đau đến tám giờ, em còn nói không có thương tổn gì, hu hu hu... Làm sao bây giờ, Tần Phong đều đã ngất đi thôi..."



Bùi Tĩnh sợ nhất con gái khóc, nhất là Ôn Ngọc loại Bát Quái này cực kỳ, động một tí liền khóc cùng với Tô Thi Thi thích đâm thọc kia.



"Sợ chị rồi, em lập tức quay lại." Bùi Tĩnh nói xong liền cúp điện thoại.



Nếu cậu biết Ôn Ngọc cầm vài thứ kia của mình làm cái gì, đánh chết cậu đều sẽ không trở về.



Cả nhà sớm hảo 😊😊😊😊😊



Mấy nay sắp tết rồi còn đầu thámg nên hơi bận. Chắc qua hôm nay sẽ rảnh hơn rồi đăng đều chương cho mn đọc. Yêu mọi người 😘😘😘😘😘😘😘😘😘