Chú À! Đừng Nên Thế!

Chương 700 : Vì cái gì là tôi

Ngày đăng: 21:38 20/04/20


Trong văn phòng phó tổng tập đoàn Hồng thị, Hồng Tinh Huy đang nghe trợ lý Hồng Kỳ Ngôn báo cáo. Khi xác định những cái ảnh chụp này đã lan truyền ra ngoài thời điểm, hắn lộ ra nụ cười hài lòng.



"Tốt lắm, tiếp tục khiến chúng nó lan tran mạnh mẽ hơn. Nếu Tần Phong đến đây đàm phán, ép buộc Ôn Ngọc tới gặp tôi." Hồng Tinh Huy lạnh giọng nói.



Hồng Kỳ Ngôn xoa mồ hôi lạnh, kiên trì gật gật đầu. Hắn vụng trộm nhìn nhìn sắc mặt Hồng Tinh Huy, thật cẩn thận nói: "Đại thiếu gia vừa rồi gọi điện thoại đến, lúc này phỏng chừng đã trên đường trở về công ty rồi."



Nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến, Hồng Kỳ Ngôn vừa dứt lời, cửa văn phòng đã bị mở ra rồi.



Hồng Hưng Nhiên mặt không chút thay đổi đi tới, đi tới đứng trước mặt Hồng Tinh Huy, không hề chớp mắt nhìn hắn.



Hồng Tinh Huy vểnh vểnh lên khóe miệng, châm chọc nói: "Anh thật đúng là phải làm tay sai cho Tần Phong sao? Đến hội nghị quan trọng đều không đi tham gia?"



Hồng Hưng Nhiên trên mặt cũng không có bất luận cái biến hóa gì, vẫn như cũ mặt không chút thay đổi nhìn đứa em trai giống như kẻ điên này: "Cho nên, em là đặc biệt chờ anh đi họp thời điểm mới đem những thứ ảnh chụp này tung ra?"



Hồng Tinh Huy hời hợt nói: "Đúng thì thế nào? Em không phải sợ anh, chỉ là chê anh phiền."



"Nếu như vậy, anh liền không nói nhiều rồi." Hồng Hưng Nhiên gật gật đầu, rồi sau đó thật đúng là cái gì cũng không nói.



Hồng Tinh Huy nhíu mày, cảnh giác nhìn anh ta: "Anh lại đang ra cái chủ ý quái quỷ gì?"



Hồng Hưng Nhiên nhàn nhạt nói: "Anh cùng Tần Phong giao dịch nội dung là trông chừng em. Lần này là anh không trông chừng được em, nếu mọi chuyện đã xảy rã không cách nào vãn hồi, anh còn có cái gì để nói chuyện với người ta?"



Anh ta nói xong, khóe miệng nhếch lên một cái, rõ ràng vẻ mặt vẫn như cũ nhàn nhạt, nhưng không hiểu sao hơn một tia lãnh ý,



Anh nhìn đứa em trai ruột của chính mình, hòa hòa khí khí nói: "Huống hồ, em là người của Hồng gia, là người nhà của anh, trách nhiệm duy nhất của anh chính là bảo đảm em còn sống."



"Chỉ cần em còn sống là đủ rồi."



"Anh đang uy hiếp em?" Hồng Tinh Huy sắc mặt một phen liền trầm tiếp xuống.



Ý tứ anh trai hắn không phải là đang nói, nếu Tần Phong thật sự trả thù hắn, anh trai hắn là sẽ không làm bất cứ chuyện gì. Chỉ cần hắn Hồng Tinh Huy còn sống là được rồi, bất kể hắn là bị thương hay vẫn lại là tàn phế rồi.



Hồng Hưng Nhiên vẻ mặt vẫn như cũ nhàn nhạt như vậy: "Anh đã vô pháp đi cứu một người muốn đi tìm đường chết. Em có bản lĩnh, liền bảo đảm chính mình không cần bị thương. Trách nhiệm của anh, chỉ là cho em có thể thở mà thôi."



Hồng Hưng Nhiên nói xong, liền xoay người hướng tới bên ngoài văn phòng đi đến.



Tới nhanh, đi càng thêm dứt khoát. Anh ta rõ ràng nói xong uy hiếp, lại vĩnh viễn đều không có tính công kích. Nhưng không ai hoài nghi là anh nói dối.



Hồng Tinh Huy buồn bực hung hăng một cước đá cái bàn, nghiêng Hồng Kỳ Ngôn liếc mắt một cái: "Lại vẫn nhìn cái gì? Dựa theo kế hoạch ban đầu tiến hành. Anh ấy tưởng là tôi thật sự sợ Tần Phong bọn họ? Có bản lĩnh, thì cái gì cũng không được quản tôi, để cho tôi theo chân bọ họ đồng quy vu tận!"
"Quân nhi!" Tần Phong dùng lực ôm lấy cô, gắt gao đem cô ôm vào trong ngực, hung hăng nói, "Em bình tĩnh lại một chút! Toàn bộ có anh, anh sẽ xử lý tốt, lập tức sẽ qua đi, em phải tin tưởng anh, lập tức sẽ qua đi."



"Tần... Phong..." Ôn Ngọc mới mở miệng, nước mắt liền khống chế không nổi chảy đầm đìa.



Tim của cô nhảy càng lúc càng nhanh, có sợ hãi, có phẫn nộ, càng còn nhiều mà xấu hổ.



Cô không biết chính mình muốn như thế nào đối mặt với Tần Phong. Cô nghĩ muốn nói cho anh, cô không biết những cái ảnh chụp này tồn tại, cô không phải tự nguyện chụp những thứ đó.



Nhưng cô làm sao mở miệng?



Cô chỉ nghĩ muốn tìm đống cát, giống đà điểu một dạng vùi mình vào đó.



Cô rất muốn không chịu thua kém, nhưng thân thể của cô khống chế không nổi run run. Cái loại run run này tần suất, giống như là một người phát bị kinh phong một dạng.



"Tần Phong, thực... Thực xin lỗi..." Cô thật sự khống chế không nổi.



"Quân nhi, em đừng làm anh sợ... Là anh không tốt, là anh không bảo vệ tốt em, là anh không đúng." Tần Phong gắt gao ôm cô, nghĩ muốn cho cô ấm áp.



Nhưng Ôn Ngọc run rẩy được càng ngày càng lợi hại, thế cho nên, thân thể của anh càng ngày càng cứng ngắc.



Cái trạng thái này, giống như là về tới lúc trước cô mất đi con thời điểm...



Một giọt lệ, từ cổ Ôn Ngọc trượt rơi xuống. Ngay sau đó, lại là một giọt.



Ôn Ngọc thân thể mạnh giật mình, theo bản năng ngẩng đầu vừa thấy, đụng vào trong ánh mắt tuyệt vọng của Tần Phong.



Cô lập tức liền tỉnh táo lại rồi.



"Tần... Tần Phong." Ôn Ngọc cầm lấy tay Tần Phong, muốn thay anh lau nước mắt, nhưng tay run đến lợi hại như thế, từ đầu liền nâng không nổi tới.



Ôn Ngọc không kiềm chế được bật khóc, sợ hãi cực kỳ.



"Tần Phong, anh... Anh giúp em mời bác sĩ Vương đến đây. Em... Em muốn gặp bác sĩ tâm lí, để cho ông ấy đến đây đi."



Ôn Ngọc trong mắt cũng đều là tuyệt vọng.



Cô làm sao có thể không tốt như thế, cô không thể lại để cho anh lo lắng.