Chú À! Đừng Nên Thế!

Chương 723 : Các người dọa anh ấy chạy

Ngày đăng: 21:39 20/04/20


Cửa thư phòng không đóng.



Tần Như Ngọc đứng ở ngưỡng cửa thư phòng, đến dũng khí đi vào đều không có.



Trong thư phòng, không chỉ truyền đến tiếng cười của bà ngoại cô bé cùng cha mẹ cô bé. Ngẫu nhiên còn có tiếng của Ôn gia lão.



Nhưng từ đầu đầu đến cuối, cô bé đều không có nghe được tiếng của Bùi Tĩnh.



"Bùi Tĩnh, con thật sự là quá ưu tú rồi."



"Bùi Tĩnh, con có bạn gái chưa?"



"Bùi Tĩnh, em cảm thấy được Như Ngọc nhà chúng ta thế nào a?"



"Bùi Tĩnh, em nếu là cảm thấy được Như Ngọc nhà chúng ta đáng ghét mà nói, em như thế nào đánh chửi đều đã không quan hệ, không cần cho chúng ta mặt mũi."



...



Tần Như Ngọc bụm mặt, hận không thể một đầu đâm vào tường chết cho rồi.



Đó là cha mẹ thân sinh của cô bé sao? Cô bé như thế nào cảm giác chính mình như là từ trong thùng rác nhặt được vậy.



Còn có, cầu xin các người không nên hỏi nhiều vấn đề xấu hổ như vậy có được hay không? Tuy những cái vấn đề này cô bé cũng cực kỳ muốn biết, nhưng mấy vấn đề này Bùi Tĩnh khẳng định sẽ không thích a!



"Anh ấy nhất định là tức giận rồi." Tần Như Ngọc như kiến bò trên chảo nóng một dạng, gấp đến độ xoay quanh.



Bùi Tĩnh không phải người không lễ phép. Nếu thật sự không phải không vui, làm sao có thể đến cùng cha mẹ cô bé chào cũng không chào một tiếng?



Tần Như Ngọc dựng thẳng lỗ tai nghe xong hồi lâu, đều chỉ nghe đến bà ngoại cô ở nơi đó một cái vẻ mượn sức Bùi Tĩnh cùng cha mẹ cô bé nói chuyện. Nhưng Bùi Tĩnh chính là không nói một tiếng.



Có lẽ cậu đối với màn ảnh mới đầu còn có chào hỏi qua, nhưng giờ cậu không có mở miệng.



Ngày khó khăn luôn luôn đặc biệt dài lâu. Ngay khi Tần Như Ngọc nhịn không được nghĩ muốn xông đi vào giải cứu Bùi Tĩnh thời điểm, bên trong tiếng nói chuyện không có.



Ba người từ bên trong đi ra.



Bùi Tĩnh đi tuốt ở đằng trước, mặt - - đã không thể dùng đen để hình dung rồi.



"Anh Bùi Tĩnh!" Tần Như Ngọc không tự giác đi theo.




Buổi tối thời điểm, hai người nằm ở trên giường, thương lượng chuyện con cái.



"Ngày mai trước đi bệnh viện làm kiểm tra toàn diện một lần có chịu không?" Tần Phong ôn nhu nói.



Ôn Ngọc nghĩ nghĩ, gật đầu: "Nghe lời anh."



Một màn này, để cho Tần Phong không hiểu sao nhớ tới tình cảnh lúc trước Ôn Ngọc khi biết được mang thai khi đó.



Khi đó, cô cũng là ngoan ngoãn như vậy đối với anh gật đầu, nói toàn bộ tất cả nghe theo anh.



Chỉ là về sau, đã xảy ra nhiều chuyện như vậy không cách nào nghe theo anh.



"Bảo bối, bây giờ, anh nhất định sẽ bảo vệ tốt các người." Tần Phong ôn nhu nói.



Mặc kệ là nhận nuôi hay vẫn lại là chính mình sinh, anh đều sẽ bảo vệ tốt vợ và con của anh.



Hai người đang nghĩ ngợi muốn một đứa con như thế nào, điện thoại liền vang rồi.



Ôn Ngọc lấy ra vừa thấy dãy số, lập tức vui vẻ ngồi dậy: "Là Thi Thi."



"Bọn họ đến rồi?" Tần Phong cũng bu lại.



Ôn Ngọc khẩn trương nghe máy.



Tô Thi Thi bọn họ vừa đến không lâu, nghỉ ngơi một phen liền gọi điện thoại về.



"Ngọc, các người thật sự tính toán nhận con nuôi sao?" Tô Thi Thi đột nhiên hỏi.



Tần Phong cũng nghe được, trong mắt hiện lên quét xuống ý cười.



Cha mẹ anh là sợ anh không đồng ý, cho nên lập tức gọi điện thoại cho Bùi Dịch bọn họ rồi hả?



"Đúng." Ôn Ngọc nhẹ giọng nói, có chút khẩn trương, "Thi Thi, chúng tôi... Chúng tôi nghĩ muốn tốt."



"Nếu như vậy, phía bên tôi có một đứa bé thích hợp, cô có muốn suy xét một phen hay không?" Tô Thi Thi bỗng nhiên nói.



Sắp hết truyện rồi, đang nghỉ có nên kiếm bộ mới ko hay nghỉ một thời gian rồi tính =))