Chú À! Đừng Nên Thế!
Chương 746 : Nộ kỳ bất tranh
Ngày đăng: 21:39 20/04/20
Trong phòng khách rộng mở, thỉnh thoảng vang lên từng đợt tiếng khóc nức nở rất nhỏ.
Tần Như Ngọc ngơ ngác nhìn cô gái ngồi ở trên ghế sofa cúi đầu bụm mặt nức nở, đầu óc ong ong, đến bây giờ vẫn lại là cảm thấy được có chút không thể tin.
Cô từ nhỏ sinh ra lớn lên trong gia đình giàu có, vừa được hai mươi tuổi chịu suy sụp lớn nhất chính là Bùi Tĩnh. Không lo ăn mặc, không người đánh chửi, bình an khoái khoái lạc lạc lớn lên. Cô chưa bao giờ biết trong cuộc đời này, còn có người phụ nữ địa vị lại hèn mọn như vậy.
"Trước khi chị gả cho hắn ta, đã biết hắn là người như vậy, vì cái gì vẫn còn gả?" Tần Như Ngọc hỏi
Tiểu Lan khóc đến càng thêm thương tâm hơn, nức nở nghẹn ngào nói: "Trong nhà nghèo khó, cha mẹ tôi muốn để cho em trai cưới vợ, không có biện pháp đành phải để cho tôi gả ra ngoài trước."
Tần Như Ngọc còn tuổi nhỏ, trong lòng lại hiện lên quét xuống hoang vắng, lẩm bẩm nói: "Vậy chị cũng không nên cam chịu."
Tiểu Lan cắn môi, không nói gì.
Tần Như Ngọc biết tự mình nói sai, nhỏ giọng nói: "Thực xin lỗi, tôi biết tôi không thể dùng lập trường chính mình đi thay chị suy xét. Hiện tại chị đã quyết định rời khỏi hắn, như thế chúng tôi nhất định sẽ giúp chị."
"Cảm ơn." Tiểu Lan cúi đầu, một bên lau nước mắt vừa nói, "Tôi nghĩ muốn giành con trở về."
"Dựa theo chị nói, hắn không có công việc, còn có khuynh hướng ngược đãi, chị nếu là tìm được cái công việc có thu nhập ổn định, tỷ lệ giành quyền nuôi con liền rất cao."
"Nhưng mà tôi cái gì đều không biết..." Tiểu Lan trên mặt hiện lên quét xuống ngượng nghịu.
Cô ta học đến trung học liền bỏ học rồi. Về sau liền đến nhà máy đi làm, làm chút công việc lắp ráp đơn giản. Nhưng mà ở một chỗ như Bắc Kinh, cô ta không trình độ không có năng lực, muốn tìm đến công việc rất khó.
Tần Như Ngọc nhìn cô gái trước mắt này cúi đầu chỉ biết khóc, bỗng nhiên trong lúc đó liền cảm thấy được có chút vô lực cùng tức giận.
Cái gì bảo tôi cái gì đều không biét làm? Người khác cho dù khó khăn khổ cực thế nào cũng nuôi lớn con mình, nhưng như thế nào cô lại luôn cảm giác cô gái trước mắt này chỉ là một mực nghĩ nhờ người khác giúp cô ta đem tất cả mọi chuyện đều làm giúp.
"Chị đem việc chị có thể làm viết trên giấy, tôi giúp chị tìm xem có cái công việc gì thích hợp với chị." Tần Như Ngọc từ trong túi xách lấy sổ ghi chép cùng bút đưa cho cô ta.
Tiểu Lan tiếp nhận, đem sổ ghi chép đặt ở trên bàn trà, cúi đầu viết.
Tần Như Ngọc ghé sát vào vừa thấy, phát hiện chữ của cô ta viết được rất đẹp mắt, trong lòng ít nhiều vui vẻ một chút.
Ngải Lâm nhíu mày nói: "Hồng gia cùng Tần gia không phải..."
"Hỗ Sĩ Minh rời đi thời gian dài như thế, Hồng gia những người đó lên da non ngứa mình rồi." Bùi Tĩnh lãnh nghiêm mặt nói.
Ngải Lâm nghĩ thầm Hỗ Sĩ Minh không phải là anh họ của người sao?
"Chúng ta nên xử lý như thế nào?" Ngải Lâm hỏi. Chuyện này có liên quan đến Hồng gia, cô ta cũng không dám tự tiện quyết định.
"Chờ." Bùi Tĩnh phun ra một chữ, sau đó đứng dậy đi ra ngoài.
Cậu phải đợi người nọ quậy lớn chuyện, nhìn xem thái độ Hồng Hưng Nhiên.
Đã nhiều năm như vậy, giao ước giữa Tần Phong cùng Hồng Hưng Nhiên lúc trước đã không còn bền chắc như thế. Cậu muốn biết, năm năm sau Hồng gia là có thái độ gì.
Cậu cầm ra điện thoại tìm đến một dãy số quen thuộc lại xa lạ nào đấy bấm gọi đi.
"Anh thực không tính toán trở về?"
Đầu bên kia điện thoại truyền đến thanh âm tà mị: "Tô Thi Thi tính toán gả cho tôi sao?"
"Anh nằm mơ đi." Bùi Tĩnh lạnh giọng nói.
"Một khi đã như vậy, tôi trở về đó làm cái gì?"
Bùi Tĩnh sửng sốt, rồi sau đó trầm giọng nói: "Anh đã xác định muốn rời khỏi Hồng gia rồi hả?"
"Kỳ hạn năm năm đã đến, nếu còn không rời khỏi đây, cái lão già đang ở tù kia phỏng chừng phải nhảy ra ngoài." Hỗ Sĩ Minh lười biếng nói.
"Tôi hiểu được." Bùi Tĩnh nói xong không nói gì thêm nữa, sắp cúp điện thoại thời điểm, đầu bên kia Hỗ Sĩ Minh lại nói thêm, "Bọn họ quậy đến lùm xùm, Hồng Hưng Nhiên không ngốc như thế."
"Uh"m." Bùi Tĩnh lên tiếng, nghĩ nghĩ hỏi, "Anh xử lý Hồng Tinh Huy thế nào rồi?"