Chú À! Đừng Nên Thế!
Chương 770 : Như Ngọc tự tĩnh (một)
Ngày đăng: 21:39 20/04/20
Năm 2020, Bùi Tĩnh 25 tuổi.
Hỗ gia gien là vô cùng tốt, trong nhà hậu bối nữ xinh đẹp nam anh tuấn. Mà Bùi Tĩnh tập hợp tất cả ưu điểm của Nhậm Tiếu Vi cùng Hỗ Khải Văn, triệt để thoát khỏi bóng ma trẻ con mũm mĩm, giá trị nhan sắc "Như mặt trời ban trưa".
Bắt đầu từ năm nay, Bùi Dịch cùng Tần Phong đã triệt để giao công ty cho Bùi Tĩnh xử lý. Ngắn ngủn năm năm, Bùi Tĩnh đã trở thành một trong mười kim cương vương lão ngũ toàn cầu, hơn nữa là còn là kim cương vương lão ngũ trẻ tuổi nhất cực kỳ có tiềm lực cực kỳ có tiền bạc.
Mà hậu quả của việc quá có mị lực, đó là bên người có rất nhiều ruồi bọ bu lại đuổi đều đã đuổi không đi. Những năm gần đây, phụ nữ bên cạnh anh người trước ngã xuống, người sau tiến lên, đều có thể tạo thành một quân đội rồi.
Ở một lần sau cùng, cậu với một người phụ nữ đã ba mươi mấy tuổi lộ ra nụ cười mê người, người phụ nữ kia liền muốn vứt chồng bỏ con muốn cùng cậu bỏ trốn về sau, cậu đã triệt để trở thành mặt không chút cảm xúc.
Không có cách nào khác, cậu quả thật không nghĩ muốn gánh trên lưng nhiều tội nghiệt như vậy. Cho dù đối với mọi người luôn là thái độ vui vẻ hòa nhã dễ gần chỉ là vì chị dâu cậu giáo dục cậu phải biết nhiệt tình giúp đỡ mọi người.
Ngày 20 tháng 5 năm 2020, trong thời gian này trên thế giới đều đang nói "Tôi yêu bạn", Bùi Tĩnh mang theo đoàn công tác, chạy tới một trấn nhỏ thanh tĩnh như trông truyện cổ tích ở châu Âu.
"Bùi tổng, Lý tổng Lý Bàng Oánh đối với hạng mục lần này cũng có hứng thú, muốn đến đây cùng người nói chuyện." Trợ lý đặc biệt đi theo Bùi Tĩnh, ở bên cạnh dùng giọng nói chuyện rất cẩn thận, chỉ lo không tốt liền chọc giận tòa băng sơn này.
"Không gặp." Giọng Bùi Tĩnh lạnh lùng.
Cậu đã hẹn đối tượng hợp tác thích hợp, hẳn không nói không giữ lời.
Vâng ạ trợ lý lập tức gật đầu, không dám nhiều lời một câu.
"Bản thân tôi ra ngoài đi dạo, cô đừng đi theo. Đúng bốn giờ chiều bắt đầu ký ước." Bùi Tĩnh mặt không chút thay đổi nói xong, liền đi ra khỏi biệt thự cậu mới vừa mua được ở thị trấn cổ tích này.
Trợ lý nhìn bóng lưng cao ngất của cậu, yên lặng thở dài.
"Đến đi du lịch cũng đều đã đang làm việc, thật sự là người làm việc điên cuồng. Nếu để cho Bùi phu nhân biết, khẳng định lại muốn đau lòng rồi."
Mấy năm nay, Tô Thi Thi vẫn lo lắng Bùi Tĩnh làm việc điên cuồng như vậy thân thể sẽ không thể chịu nổi. Nhưng Bùi Tĩnh lại thích như vậy, để cho cậu dừng lại công việc cậu ngược lại không thoải mái.
Bùi Tĩnh nghe đến đó, nhíu hạ mi, cực kỳ không thích dáng vẻ nói chuyện lưu manh của người đàn ông này.
"Trong nhà làm việc cái kiểu gì vậy? Sao lại sắp xếp cho cô ấy đối tượng xem mắt như vậy?" Bùi Tĩnh lãnh nghiêm mặt, yên lặng đi ra ngoài.
Lúc này đi vào, hai người đều sẽ lúng túng hơn thôi.
Vài năm nay, bọn họ tuy vẫn đều có liên lạc, nhưng vẫn đều có một loại hiểu ngầm. Ở nơi có cô, cậu sẽ không xuất hiện. Mà cô, cũng không lại quấn cậu, ở nơi có cậu, cô cũng sẽ né tránh.
Trong nhà cũng đều có một loại quy định bất thành văn, hẳn không chủ động đi nhắc tới chuyện của hai người, cũng sẽ không lại muốn đem hai người bọn họ ghép thành một đôi.
Bùi Tĩnh cùng Tần Như Ngọc đoạn qua lại kia, giống như chưa từng có tồn tại qua.
Bùi Tĩnh nghĩ, cậu là thích kết cục như vậy.
Nhưng vài năm nay, cậu thỉnh thoảng cũng sẽ từ chỗ Bùi Ngôn cùng Bùi Nặc nơi đó nghe nói chút chuyện về cô, hai nhóc con kia nói chị Như Ngọc của bọn chúng biến thành người cuồng đi xem mắt.
Cô xem mắt đàn ông, so với phụ nữ hướng trên người cậu nhào đến lại vẫn nhiều. Cái tiểu nha đầu tùy tiện ương bướng lúc trước kia, hiện giờ đã trưởng thành là một cô gái giơ tay nhấc chân đều đã rất tao nhã.
"Chị Như Ngọc nói, làm nghiên cứu khoa học cũng là sẽ có lúc nhàm chán. Chị ấy nói đi xem mắt có thể để cho chị ấy tìm được linh cảm." Bùi Tĩnh nhớ tới lời Bùi Nặc nói, trong lòng không khỏi có chút buồn cười.
Cậu nhìn cô gái nhỏ đang ngồi cạnh cửa sổ kia, thấy cô không chút để ý lắng nghe, mặc kệ đối phương nói nhiều lời khó nghe, cô cũng không giận, như là tại nghiên cứu người đó.
Tư thế này, thật đúng là không giống như là đang đi xem mắt.
Ngay lúc Bùi Tĩnh cho rằng Tần Như Ngọc thật là tìm được linh cảm, chợt nghe cô nói một câu nói.
"Nếu hẹn hò mà nói, anh còn có cái yêu cầu gì khác không?"