Chú À! Đừng Nên Thế!

Chương 8 : Có cách nào để ly hôn

Ngày đăng: 21:31 20/04/20


Ngắn ngủi chỉ cách nhau hai mét, nhưng sao cảm thấy dài dằng dặc giống như là đi tới một vạn năm ánh sáng.



Tô Thi Thi nhìn người đàn ông đang đến gần, khẩn trương đến nỗi toàn thân tóc gáy đều đã thẳng đứng lên.



"Vị này chính là?" Phương Ngọc Hoa híp đôi mắt già nua của mình, nghĩ muốn thấy rõ ràng người trước mắt là ai.



Bùi Dịch nhếch môi cười, thái độ cực kỳ khiêm tốn: "Bà nội, con là..."



"Anh ấy là anh Trọng Hạo!" Tô Thi Thi cuống quít xoa xoa nước mắt, mang theo dày đặc giọng mũi nói, "Bà nội người còn nhớ rõ Tống Trọng Hạo không? Là người bạn tốt nhất của con, trước đây từng đến nhà chúng ta thăm bà."



"Trọng Hạo sao, bà nhớ rõ. Anh Trọng Hạo đó của con không phải nói..." Phương Ngọc Hoa xem Bùi Dịch khi đó trong mắt chứa đầy tia thương hại, đối với anh nói, "Con à, dám yêu dám hận là chuyện tốt." #_#



Bùi Dịch thân thể cứng đờ, ánh mắt của bà lão này là có ý gì?



Anh âm thầm đưa mắt nhìn Tô Thi Thi, chỉ thấy cô gái nhỏ kia mặt quay sang một bên, từ đầu không dám nhìn anh.



Nhất định có vấn đề!



Bùi Dịch chỉ trong nháy mắt liền khôi phục tự nhiên, đối với Phương Ngọc Hoa cười cười: "Bà cứ an tâm tĩnh dưỡng, chuyện khác không cần lo lắng, con sẽ giúp đỡ Thi Thi xử lý tốt."



Anh nói xong tăng thêm ngữ khí, ngoài cười nhưng trong không cười liếc nhìn Tô Thi Thi: "Dù sao con là anh Trọng Hạo, người nhà của cô ấy, liền là người nhà của con."



Anh vừa dứt lời, thư ký của anh liền đem theo một đống lớn quà tặng đi đến.



"Chuyện này không được." Phương Ngọc Hoa khẩn trương nói.



Tô Thi Thi cũng lờ mờ, tổng giám đốc đại nhân ra tay cũng quá đại lượng rồi.



Bùi Dịch không chấp nhận được bọn cô cự tuyệt, để cho thư ký đem các thứ đặt xuống rồi liền tính toán rời đi.



"Thi Thi con mau đi tiễn khách, bà nội nơi này không có việc gì, con đi về trước đi làm đi."
Ám Nhữ là kinh đô đỉnh cao để các VIP gặp mặt, là nơi những kẻ có tiền tiêu xài. Có rất ít người biết, nơi này phía sau màn tối một trong những Đại Cổ Đông đó là Bùi Dịch.



Lúc Bùi Dịch đến nơi này, hoàng hôn trầm trầm, Ám Nhữ rất nhanh liền muốn nghênh đón nó một tối của Trung Hoa phồn thịnh.



"Bùi tiên sinh." Quản lý Hội sở vừa nghe nói ông chủ lớn đến đây, lập tức mang theo đám lính của mình đến đón chào.



Bùi Dịch mặt không chút thay đổi nhìn bọn họ liếc mắt một cái: "Tần thiếu đến, để cho cậu ta trực tiếp đi đến phòng nghỉ của tôi."



Vâng ạ quản lí xoa mồ hôi lạnh, vội vàng trả lời. Bình thường một năm không thấy được Bùi Dịch một lần, hôm nay không biết là có cái chuyện gì sắp phát sinh nữa.



Nửa giờ sau, Tần Phong mệt mỏi chạy tới Ám Nhữ.



Anh vừa vào phòng nghỉ của Bùi Dịch liền cười trên nỗi đau của người khác nói: "Cậu thực không được? Đừng nói tôi không phải anh em tốt của cậu, cậu xem tôi đem cho cậu hơn mười loại thuốc này, đảm bảo cậu..."



"Tôi muốn dược tính cực mạnh." Bùi Dịch lạnh giọng cắt ngang lời anh.



Tần Phong ngẩn ra, khuôn mặt như trăng sáng nhưng xinh đẹp đến để cho con gái đều ghen tị, trên mặt anh đều là kinh ngạc, ánh mắt đào hoa của anh híp hẹp dài vui vẻ chạy đến trước mặt Bùi Dịch, nhìn trái nhìn phải một chút lại xem xét xung quanh.



Bùi Dịch trực tiếp một cước đạp tới: "Nhìn nữa tôi liền móc mắt cậu quăng cho chó ăn."



Tần Phong trừng mắt nhìn anh: "Cậu muốn làm cái quỷ gì? Thuốc của tôi quả thật tân tiến uống một cái rất lợi hại nha, nhưng nó cũng có tác dụng phụ. Cậu hẳn là biết hậu quả."



Bùi Dịch khóe miệng nhếch lên, trong mắt đều là ngoan độc: "Tôi tự nhiên biết. Giúp tôi tìm hai người đến đây."



"Người nào?" Tần Phong cảnh giác nói.



"Đoàn gia Nhị Tiểu Thư Đoàn Ngọc Lộ, Hà thị Hà Chí Tường." Bùi Dịch lời nói ra không mang theo chút cảm tình.



Dám lặp đi lặp lại nhiều lần thương tổn người phụ nữ của Bùi Dịch, anh nhất định phải làm cho bọn họ sống không bằng chết!