Chú À! Đừng Nên Thế!

Chương 81 : Cô nghĩ muốn gả cho anh

Ngày đăng: 21:31 20/04/20


"Đây là ý của ông nội sao?" Đoàn Ngọc Tường thật cẩn thận hỏi han.



"Không sai. Con sau này gả cho Bùi Dịch, đương nhiên không thể làm cho người ngoài. Cho con đến công ty trước làm quen công việc." Đoàn Chấn Ba nói lên cái này, cảm xúc mới tốt trở lại.



Đoàn Ngọc Tường trong tai bị câu "Con sau này gả cho Bùi Dịch" những lời này mừng đến thiếu chút nữa không tìm được Đông Nam Tây Bắc, nhưng là nghĩ lại, cảm thấy được chuyện này có phần không thích hợp.



Đoàn gia sao lại có khả năng để cho con gấi nhúng tay vào Đoàn thị?



"Cha." Đoàn Ngọc Tường đôi mi thanh tú hơi nhíu, "Cho con chút thời gian suy nghĩ được không?"



Cô ta nhìn thấy Đoàn Chấn Ba muốn sinh khí, lập tức nói, "Con là sợ ông nội đến lúc đó đổi ý, con lại nghỉ việc ở Xây dựng Tiệp Khắc, đến lúc đó chúng ta hai đầu chịu thiệt."



Đoàn Chấn Ba suy nghĩ, con gái mình nói những lời này không sai, tiện đem lời muốn nói nuốt trở vào, lườm cô ta một cái: "Khẩn trương đi nhà chính thỉnh an, đừng làm cho ông nội con không vui."



Ông ta nói xong dẫn đầu hướng tới nơi xa đi đến.



Đoàn Ngọc Tường nhìn ông ta rời đi, tâm nhưng là càng ngày càng trầm. Cô ta là thật cao hứng chính mình có cơ hội có thể cùng với Bùi Dịch, nhưng là ông nội cô ta đột nhiên đồng ý để cho cô ta tiến vào Đoàn thị, thật để cho cô ta có phần bất an.



Có đôi khi, quá nhiều tiếp xúc gì đó, thực không phải chuyện tốt.



Ngay tại lúc cô ta vẫn còn đang trầm tư hết sức, mobile phone vang lên.



Cô ta cầm lên vừa thấy, sắc mặt nhất thời liền trầm tiếp xuống.



"Ngọc Lộ, em sao tới giờ mới gọi điện thoại cho chị, không thấy được chị đều đã cho em rát nhiều cuộc điện thoại rồi hả?"



"Chị, trong nhà có khỏe không?" Đoàn Ngọc Lộ cấp hoang mang rối loạn ngắt lời Đoàn Ngọc Tường nói.



Đoàn Ngọc Tường nhướng mày: "Trong nhà đều rất tốt. Có thể có cái chuyện gì chứ? Em..."



"Vậy cha có nói cái gì sao?"



"Không có, Ngọc Lộ em nói cho chị biết, em hiện tại ở đâu..."



"Chị, các người có cùng Tô Thi Thi cãi nhau không?" Đoàn Ngọc Lộ lại cắt ngang lời nói Đoàn Ngọc Tường, giống như từ đầu liền cùng cô ta không hiểu nhau, ra sức hỏi chuyện mình muốn biết.



Đoàn Ngọc Tường có chút tức giận lạnh giọng nói: "Trong mắt em còn có người chị này không?"
"Bản thiết kế! Thi Thi, anh không nhìn lầm chứ? Đây là bản thiết kế của rạp chiếu phim Tinh QUang kia? khà khà trách, quá hoàn mỹ rồi!" Tống Trọng Hạo cầm một bản thiết kế lên xem, y hệt mấy kẻ điên vậy.



Tô Thi Thi khóe miệng giật giật, lựa chọn trầm mặc.



Ngay lúc Tống Trọng Hạo ôm bản thiết kế mừng rỡ như điên, cửa bỗng nhiên đi tới một người.



Trầm ổn tiếng bước chân, mang theo dày đặc khí thế. Tô Thi Thi vừa nghe thanh âmnày, tâm theo bản năng nhảy một phen, bỗng nhiên ngẩng đầu lên.



Người đàn ông kia toàn thân mặc bộ tây trang được cắt may tỉ mỉ, một bàn tay bỏ ở trong túi quần, rõ ràng chỉ là tùy ý đứng, lại để cho toàn bộ cảnh vật quanh mình toàn bộ lu mờ.



"Anh... Anh không phải đi đến công ty rồi sao?" Tô Thi Thi có chút khẩn trương ngồi yên ở cạnh ghế sofa, anh sao lại trở lại!



"Còn chưa đi." Bùi Dịch nhàn nhạt nhìn Tô Thi Thi liếc mắt một cái, cuối cùng, ánh mắt dừng lại trên người của Tống Trọng Hạo kia.



"Cái kia..." Tô Thi Thi biết Bùi Dịch không quá thích người xa lạ, nhất là đàn ông, liền đưa tay lặng lẽ lôi kéo tay áoTống Trọng Hạo, muốn gọi anh ta nhân cơ hội rời đi.



Tống Trọng Hạo nghi hoặc quay đầu, vẻ mặt không vừa ý: "Anh đang bận xem rồi, không cần quấy rầy anh."



Nhưng anh ta vừa ngẩng đầu, rõ ràng phát hiện trong phòng khách vừa nhiều thêm một người đàn ông, mi mắt trừng mắt, lập tức ném mấy thứ đang cầm trên tay xuống liền đứng lên.



"Anh Trọng Hạo, anh ấy là..." Tô Thi Thi kéo tay áo Tống Trọng Hạo, bỗng nhiên trong lúc đó, cô không biết nên giải thích như thế nào về quan hệ của chính mình cùng Bùi Dịch.



Tống Trọng Hạo không có đáp lại, chỉ là vẻ mặt ngạc nhiên nhìn Bùi Dịch. Ánh mắt kia, như là đang nhìn bức tượng David của Michelangel, hoặc như là đang nhìn một tác phẩm nghệ thuật hoafn mỹ nào đó.



Trong mắt anh ta tỏa sáng, tràn đầy thưởng thức, còn thiếu mỗi việc vây quanh Bùi Dịch một vòng, hoặc là lột hết quần áo anh ra nhìn kỹ một chút.



"Tôi... Có phải từng gặp anh ở chỗ nàohay không?" Tống Trọng Hạo vẻ mặt như muốn ăn tươi nuốt sống người ta nhìn Bùi Dịch, bỗng nhiên phát ra như thế một câu.



"Phụt..." Tô Thi Thi trực tiếp liền giật bắn lên.



Tống Trọng Hạoanh đủ rồi đó! Mỗi lần nhìn thấy tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ, anh đều phải đối với chủ nhân của nó nóimột câu như thế! Hiện tại tốt rồi, chủ nhân và tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ trục tiếp hòa hợp làm một thể phải không?



Gặp qua? Bùi Dịch sắc mặt có phần đen lại, ánh mắt rơi vào người con gái đang đứng bên cạnh Tống Trọng Hạo lôi lôi kéo kéo tay áo khi đó, đột nhiên tối sầm lại.



Cũng dám ở trước mặt anh do dự, được lắm!