Chú À! Đừng Nên Thế!

Chương 86 : Không để ý tới chó

Ngày đăng: 21:31 20/04/20


Edit: Phạm Hải Yến



Beta: Ryeo



"Tiên sinh." Quản gia đi đến bên cạnh người Bùi Dịch, khẽ cúi đầu, chờ đợi chỉ thị.



"Sáu giờ ăn cơm." Bùi Dịch nghiêm mặt lạnh nhạt lưu lại một câu này, xoay người mặt không chút thay đổi nhìn hai con chó một đen một vàngtrong vườn.



"Gâu gâu!" Đại Cẩu tử dường như rất sợ Bùi Dịch, vừa thấy anh nhìn qua, lập tức cụp xuống cái đuôi, cảnh giác nhìn anh.



Bên cạnh Tiểu Vịnh cũng đứng lên, nhưng mà biểu hiện so với Đại cẩu tử thì bình tĩnh hơn.



"Quản gia." Bùi Dịch nhàn nhạt nói.



Quản gia bên cạnh còn chưa đi xa lập tức chạy trở về: "Tiên sinh có gì dặn dò?"



"Đem công cụ huấn luyện chó ra đây." Bùi Dịch nói.



Quản gia sửng sốt, sau đó lập tức gật đầu lui xuống.



Sau năm phút, trong vườn của biệt thự truyền ra tiếng kêu thống khổ của Đại cẩu tử.



Bùi Dịch đứng ở một bên, bốn chuyên gia huấn luyện chó mỗi người cầm roi da cùng các loại công cụ đứng ở bốn hướng, chỉ huy đào tạo hai con chó một đen một vàng.



"oẳng oẳng oẳng!"



Đại cẩu tử bị vòng lửa thiêu đốt cháy xém đến da lông, đau đến mức kêu gào một tiếng. Nhưng mà vừa mới muốn lui về, roi da "vút" một cái liền quất tới.



Nó lại oẳng một tiếng, co cẳng hướng về phía trước.



Bên cạnh con chó ngao Tây Tạng màu đen kia vẻ mặt lờ mờ đến gần nhìn.



Không biết bọn họ đang chơi cái gì, giống như bộ dáng chơi rất vui.



Sau đó - -



"Gâu!"



"Ăng ẳng!"



"Oẳng oẳng!"



"Gâu gâu gâu!"
Đem cô từ gia đình chồng đáng sợ kia cứu ra ngoài, nơi mà cô đã từng bị tổn thương không thôi, trong trang viên này khắp nơi bảo vệ cô, mỗi ngày gió mặc gió, mưa mặc mưa đưa đón cô...



Cô biết người đàn ông này vì cô thay đổi rất nhiều, thậm chí là nguyên tắc, tính cách gì đó.



Cô không chỉ một lần nghe quản gia nói, trước kia trong căn biệt thự này chưa bao giờ xuất hiện động vật, trước kia trong căn biệt thự này người làm chỉ cần phạm lỗi cũng sẽ bị đuổi việc... Còn có rất nhiều rất nhiều chuyện trước kia cũng chưa cho phép qua, hiện tại đã biến thành luyện thành thói quen.



"Bùi Dịch, thật sự rất cám ơn anh." Tô Thi Thi ngửa đầu, ánh mắt chân thành tha thiết.



Ánh sáng trong mắt kia, sáng có chút làm cho người ta không dám nhìn thẳng.



Bùi Dịch tim bỗng nhiên nhảy lỡ một nhịp, có chút bối rối.



Đã bao nhiêu năm chưa từng có loại cảm giác này?



Anh cho tới bây giờ chưa từng nghĩ tới Tô Thi Thi sẽ dễ dàngthỏa mãn như thế, đây chẳng qua là anh dùng một cái nhấc tay, có thể làm cho cô cao hứng như vậy.



Đơn thuần như vậy, giống như là cùng với người nào đó trong trí nhớ hợp lại.



Bùi Dịch nhìn xem người trước mắt, không biết sao, hiện ra một gương mặt xinh đẹp khác.



Cũng có một người đã từng giống cô đơn thuần như vậy, dễ dàng thỏa mãn.



"Dịch, chờ chúng ta già rồi liền tìm một nơi an tĩnh để sinh sống có được hay không? Như vậy chúng ta có thể mặt trời mọc thì làm việc, mặt trời lặn thì nghỉ, làm một đôi vợ chồng vô cùng đơn giản..."



Trạm Dẫn Lan...



Cái tên này đột nhiên xuất hiện ở trong đầu, giống như cùng khuôn mặt trước mắt này trùng khớp. Nhưng các cô rõ ràng là hai người khác nhau.



Nhưng Bùi Dịch giờ phút này như là không cách nào suy nghĩ, trong lòng có cổ cảm xúc đang không ngừng dâng trào.



"Cô bé, khi làm vợ của anh sẽ cực kỳ vất vả, em chuẩn bị xong chưa?" Bùi Dịch vuốt ve khuôn mặt Tô Thi Thi, ôn nhu hỏi.



Đôi mắt Tô Thi Thi cả kinh, trong lòng trong phút chốc giống như là tràn vào vô tận dòng nước ấm, không khỏi cảm động. Nhưng mà lại có chút nghi hoặc, anh cho tới bây giờ không kêu qua cô là cô bé.



Đang nghĩ ngợi, thân thể liền bị Bùi Dịch ôm lấy, anh ghé vào bên tai cô, nặng nề mà nói: "Anh sẽ không buông tay."



Tô Thi Thi chỉ cảm thấy thân thể chuyển một cái, đã bị Bùi Dịch mang theo tựa vào trên bàn làm việc.



Chỉ nghe "Rầm" một tiếng, đồ trên bàn toàn bộ đều bị quét ngã trên đất.



Ngay sau đó, cô bị đặt ở trên bàn làm việc.