Chú À, Tôi Yêu Chú
Chương 20 :
Ngày đăng: 10:05 18/04/20
Mọi thứ tối sầm…
Tôi tỉnh dậy bởi làn nước lạnh lẽo tát thẳng vào mặt, lạnh ngắt và hôi thối. Những giọt nước đen ngòm chảy từ trên mái tóc xuống thật kinh khủng, một giọng nói vang lên.
- - Mày thấy sao rồi, có thích mùi thơm này không?
Tôi dù chưa nhìn thấy nhưng cái giọng nói này tôi không bao giờ lầm lẫn được, là con Hà, nó tiến sát lại gần tôi, đưa tay bóp caằm tôi lại, thật là đau.
- - Mẹ kiếp mày, mày muốn gì?
- - Mày đoán tao muốn gì?
- - Mày mà động đến một sợi tóc của tao chú sẽ giết mày, khôn hồn thì thả tao ra, tao không ngờ mày hèn đến như vậy, dùng đến trò bẩn thỉu này. Tao khinh mày đấy Hà.
Nó bật cười, nụ cười thật rùng rợn giữa cái nơi hôi hám này:
- - haha, đợi chú đến thì mày cũng kịp đầu thai rồi đó con chó, mày nhìn đi, nơi đây không một bóng người qua lại, ai sẽ cứu mày!!
Nói rồi nó vỗ tay, hai tên từ đâu đi vào, một tên béo mặt mày bặm trợn,một tên cao to mặt cũng rất khó gần.
- - hai người cứ vui vẻ với nó đến khi nào nó hết cử động được thì thôi. Càng dày vò càng tốt, hãy để nó chết một cách đau đớn nhất cho tôi.
Tôi nghe xong lòng bỗng hỗn loạn, cái con này nó muốn gì đây? Nó bị điên rồi à?
- - Mày định làm gì?
- - để cho mày được thỏa mãn trước khi gặp diêm vương, tao tốt thế còn gì nữa.
- - Mày dám, chú sẽ không tha cho mày, cả ba mẹ tao nữa, khôn hồn mau thả tao ra. Đừng để hối hận.
- - Đến nước này tao không sợ cái gì cả, mày chết rồi tao không tin tao không có được chú, mày ngoài sinh ra trong gia đình giàu có thì chẳng có gì hơn tao cả, tại sao lúc nào tao cũng chỉ là cái bóng của mày, lúc nào có mày tao cũng như một cái bóng không hơn không kém, tao không phục, tao đẹp, tao học giỏi, khéo léo, tao thua mày điểm gì? Hả? Mày có biết tao ghét mày thế nào không, tao ghét mày lúc nào cũng vui vẻ, cũng được thoải mái chi tiêu, quần áo toàn hàng hiệu,đến cả người đàn ông tao thích mày cũng chiếm đoạt, tại sao ông trời bất công với tao như vậy, tại sao?
Nó hét lên, mắt nó đỏ ngầu trông rất đáng sợ.
Advertisement / Quảng cáo
- - Mày yêu thầm chú, từ khi nào?
- - từ rất lâu rồi, rõ ràng nếu không có mày thì chú ấy sẽ thích tao, tại mày, tất cả là tại sự xuất hiện của mày…
Hơ hơ, con này nó bị điên cmnr:
- - Mày biết tao quen chú từ khi nào không, từ khi tao còn rất nhỏ kìa. Mày đừng có ảo tưởng nữa, thả tao ra, tao mà có mệnh hệ gì mày nghĩ mày có thoát được lưới pháp luật không?
- - Không nói nhiều, các người làm xong tôi sẽ trả nốt số tiền còn lại, nhớ, sạch sẽ cho tôi, tốt nhất là chôn nó luôn đỡ phiền phức.. Còn giờ tao đi gặp chú đây, chú đang trên đường về.
Nó giơ điện thoại của tôi lên, mặt nghênh ngang trêu tức tôi, nhưng tôi bây giờ hoàn toàn bất lực bởi người đag bị trói chặt vào cái ghế..
Nó bỏ đi, mép môi nhếch lên nụ cười đểu giả.
Tôi hét lên:
- - Hà.. Mau thả tao ra, đm, mày có còn là con người nữa không, thả tao ra. Nghiệp quật mày đó. Thả tao ra Hà, Hà...
Những tiếng la hét của tôi vang lên nhưng nó tuyệt tình bước đi khuất dạng, đến khi tên béo đó từ từ tiến đến, mỗi lúc một gần tới mới hoảng sợ mà rung lắc của chiếc ghế, cảm tưởng nó sắp vỡ vụn:
- - Alô…ở đâu, được được tôi đến ngay.
Chú quay sang nói với tôi:
- - bắt được Hà rồi, giờ đang đưa về đồn, chúng ta đi thôi.
- - Nhanh vậy hả, sao mụ Thuý biết.?
- - Thuý thấy nên báo công an.
Mụ Thuý thấy, sao mụ ta biết nhỉ?
Đến đồn công an, con Hà nhìn tôi bằng ánh mắt căm ghét, nó bị còng tay vào ghế, nhưng mặt không có vẻ gì là hối hận cả. Theo như mụ Thuý kể thì mụ vô tình thấy nó ở quán cà phê, như đang đợi ai đó, nó bịt kín nhưng mụ vẫn nhận ra, tôi hỏi:
- - Chị gặp nó khi nào mà nó bịt miệng chị vẫn nhận ra.
- - cũng mấy lần gặp nó đi với bà nội nên mới nhớ, nhờ vậy mới bắt được, công nhận còn bé mà ranh ma quá.
Advertisement / Quảng cáo
Tôi xin chú công an nói chuyện với nó một chút, nhìn nó tôi mới hỏi:
- - Mày có gì muốn nói với tao không?
Nó nhếch môi:
- - Mày vào đây để cười nhạo tao thì cút, tao không hối hận đâu, ít ra cũng làm mày một phen hú vía.
- - Mày cố chấp như thế thì tao không còn gì để nói, chỉ muốn khuyên nhủ mày một câu cái gì của mình thì hãy giữ, không phải thì tranh đoạt cũng không bao giờ được. Tao sẽ không bãi nại đâu nên mày cứ yên tâm mà bốc lịch nhé lộn bàn.
Không biết tôi làm vậy có nhẫn tâm với nó quá không nhưng so với việc nó sắp đưa tôi về cõi vĩnh hằng thì tôi vẫn còn tốt chán.
Ở nhà tôi đến chiều thì tôi theo chú về nhà của chú, bà nội đi đâu chưa về, nghe cô giúp việc bảo là đi thăm họ hàng gì đó, tôi cũng không sao rồi nên cũng không muốn nội lo nên bảo chú đừng cho nội biết, cũng chỉ cần nghỉ ngơi một hai hôm là khỏe rồi, nằm trong vòng tay chú tôi hỏi chuyện con Hà:
- - Chú làm nó bị đuổi học hả?
- -Ừm.. Trong khu vực lân cận sẽ không có trường nào nhận nó nữa đâu, chỉ là không ngờ nó lại làm liều như vậy, tôi chủ quan quá. May mà em không sao nếu không tôi không biết mình sẽ sống sao nữa.
Tôi bĩu môi:
- - gớm, chú làm như chú yêu tôi ghê lắm, cứ mắng với đánh người ta suốt thôi.
- - Em không nghe thương cho roi cho vọt ghét cho ngọt cho bùi à? Tôi muốn em hoàn thiện hơn, em còn nhỏ, chưa thấu mọi việc chuyện đâu. Cứ ngoan thì không ăn đòn mà còn được thưởng.
- - thưởng gì?
Tôi vờ hỏi thôi chứ biết tỏng chú muốn thưởng gì nhé.
- - muốn biết không?
Tôi hơi đỏ mặt gật gù:
- -*muốn, chú thưởng tôi xem…