Chú À, Tôi Yêu Chú

Chương 27 :

Ngày đăng: 10:05 18/04/20


Chú cười với tôi, nụ cười méo xệch:



- - Tôi yêu em..



Chú gục người vào tôi, tôi theo quán tính ôm lấy chú, đôi bàn tay chạm vào áo chú ướt sũng, máu, chính là máu, cả bàn tay tôi một màu đỏ thẫm, máu vẫn không ngừng chảy ra.



Tôi gào lên:



- - Chú.. chú ơi… mau gọi cấp cứu nhanh đi..



Mụ Thuý mặt không còn giọt máu:



- - gọi cấp..cấp cứu… đi



Chú gục hẳn trên vai tôi, giọng nói yếu ớt:



- - Thanh Tuyền, tôi.. mệt quá.. Nếu tôi không qua được… Em.. nhất định.. Nhất định.. phải sống thật.. tốt… nghe.. chưa…



Những lời nói yếu ớt và đứt quãng, tôi nước mắt đầm đìa lắc đầu từ chối:



- - Không.. Không, tôi không cho chú mệt, chú phải khỏe lại, chú phải đi với tôi đến hết cuộc đời này…



- - kiếp. này.. tôi… thất..hứa.. với.. em.. rồi..!



Tôi cảm nhận hai tay chú buông thõng, người hoàn toàn dựa dẫm vào tôi.



Tôi hét lên:



Advertisement / Quảng cáo



- - Chú.. chú ơi… Đừng bỏ tôi mà.. Mau tỉnh lại đi.. Huhu…



Khi tiếng hú vang lên, chú được đưa đi bệnh viện, ngồi trên xe, tôi không thể nào bình tĩnh nỗi, tôi khóc, nước mắt ướt cả gương mặt:



- - Chú ơi. Chú nghe tôi gọi không, chú mau mở mắt nói chuyện với tôi đi, chú ơi… Chú đừng làm tôi sợ mà..



Mặc tôi kêu gào, mặc tôi khóc lóc, đôi mắt chú vẫn nhắm tịt, chú không đáp lại tôi dù chỉ một lần.



Đến bệnh viện người ta đẩy chú vào cấp cứu, chúng tôi cách nhau chỉ một cánh cửa sao tôi thấy xa hàng vạn dặm, mỗi giây mỗi phút trôi qua tim tôi như ai thắt lại, nhip thở cũng không điều hòa, cầu trời cho chú không sao, cô An Hạ ơi, mong cô trên cao phò hộ cho chú được bình an vô sự.



Tôi thấp thỏm ở cánh cửa cấp cứu gần 1 tiếng thì mụ Thuý đến, mụ hỏi tôi:



- - Sao rồi.?



Sao rồi à?



Tôi không kìm chế mà lao vào túm tóc mụ mà tát túi bụi, vừa tát tôi vừa chửi:
Mụ khóc rồi nói trong nước mắt:



- - giờ chị sợ lắm, đêm nào chị cũng gặp ác mộng, gặp ma gặp quỷ cứ đến đòi bắt chị đi, chị sống không bằng chết, chị không ăn không ngủ, đứa bé cũng không giữ được nữa rồi.



Tôi tròn mắt:



- - cái gì, đứa bé đứa bé..?



Mụ Thuý gật đầu:



- - Chị sảy thai rồi.. Và có thể k bao giờ có thai lại nữa..



Advertisement / Quảng cáo



Chú lúc này mới hỏi thêm:



- - Cô nói xem, đứa bé là con ai?



Mụ Thuý cúi đầu:



- - Là của người khác, không phải con anh. Em xin lỗi, vì sự ích kỷ của mình mà em đã làm nhiều việc sai trái, chính em đã xui con Hà bắt cóc Thanh Tuyền, cũng chính em đã dùng sim rác nhắn cho nó để nó bị sa lưới, cũng chính em vì quá muốn có được anh mà đi làm bùa làm phép, hại anh một thời gian đầu óc không được binhg thường, nhưng tất cả vì em quá yêu anh, gần 10 năm bên nhau em không cam tâm nhìn anh đi cưới người con gái khác, nhưng bây giờ em đã hiểu, mãi mãi anh cũng không phải là của em. Xin lỗi…..



Tôi và chú đều im lặng chỉ có tiếng khóc của mụ Thuý trong căn nhà này, tôi cũng không biết nên nói sao, ghét, tôi vẫn ghét mụ ấy,nhưng suy cho cùng con người k ai không hoàn hảo, vì yêu mà hoá ra thù hận, vì yêu mà bước chân vào con đường tội lỗi..



- - thôi chị đừng khóc nữa, giờ chị hiểu ra là tốt, cái gì không phải của mình thì cưỡng cầu cuối cùng cũng trắng tay, chị nên sống tốt phần đời còn lại.



- - sau khi gặp em và anh Toàn chị sẽ đi đầu thú, chỉ có trả hết nợ thì nghiệp chị mới hết. Mà Tuyền này, em đừng trách anh Toàn, có trách thì trách chị, anh Toàn k làm gì có lỗi với em cả, việc kia bọn chị chưa từng..



Tôi ngây người:..



- - chưa từng?



- - Đúng vậy, thời gian đó anh Toàn rất nghe và tin lời chị chị nói gì anh Toàn cũng nghe theo hết duy có việc quan hệ là không làm mỗi lần cởi đồ ra anh ấy đều đau đầu đến mức chị phải hỗ trợ thêm thuốc, anh ấy rất sạch sẽ.



Mụ nhìn chú Toàn, cười nhẹ:



- - kiếp này không có duyên làm vợ chồng, kiếp sau mong đừng gặp lại vì em sợ mình lại yêu anh.



Thuý bước đi, những bước chân nặng nề, có lẽ đã đến lúc chị ta phải trả giá cho những việc mình đã gây ra, bởi trên đời này làm gì có món nợ nào mà không trả, nó đến sớm hay muộn thôi. Luật nhân quả là thế.



Tôi và chú đi dạo vườn hoa của bà nội, dưới nắng chiều dịu nhẹ, những bông hoa đủ màu sắc thật đẹp làm sao, đàn chim non từ đâu kéo đến hót líu lo mang mùa xuân tươi thắm, tôi dựa đầu vào vai chú, lí nhí hỏi:



- - thế đêm nay đã vận động được chưa?



The end…