Chú Ái Tinh Không

Chương 101 :

Ngày đăng: 01:06 22/04/20


Editor: Nguyệt



Bất đắc dĩ điều chỉnh vị trí, người đàn ông sắc mặt âm trầm để lộ diện mạo trước mắt mọi người.



“Phì …” Lâm Phỉ Nhi cố rồi lại cố, cuối cùng vẫn không nhịn được, phì cười. Bởi vì người đàn ông cho người ta cảm giác trầm lặng nguy hiểm kia có một gương mặt … rất trẻ con.



Làn da trắng mịn hồng hào, đôi mắt to tròn sáng long lanh, mái tóc đen xoăn tự nhiên, khiến anh ta thoạt trông như một thiếu niên.



Chuyện này không khoa học!



Không biết có mấy người gào lên trong lòng như vậy. Má nó, người đàn ông nhìn như sát thủ trong bóng tối này đáng ra phải là màu da tái nhợt, mặt mày âm u chứ … Sao lại là mặt búp bê khả ái!!!!



Chung Thịnh và Ariel vẫn mặt không biểu cảm, có quỷ mới biết dưới bộ mặt đó hai người đang cố gắng kìm chế cái gì.



Bọn Samantha không phát ra tiếng cười, nhưng nhìn bả vai run run không ngừng cũng biết là đang nhịn cười.



“Muốn cười thì cười đi. Các người không phải người đầu tiên.” Mặt búp bê nhăn mặt nói. Hắn biết mà, chỉ cần lộ mặt ra là chắc chắn sẽ thành thế này. Mẹ nó, bình thường hắn toàn đeo mặt nạ, nhưng hôm nay lão đại dứt khoát không cho đeo, bảo là muốn bọn họ làm quen.



Vừa dứt lời, trong khoang xe liền bật lên từng trận cười điên cuồng. Không phải trào phúng gì, nhưng thật sự là ngữ khí, quần áo của người này không hợp với khuôn mặt hắn chút nào.



Mặt mày hầm hầm đeo mặt nạ vào, Shadow nghiến răng hỏi: “Đội trưởng, bây giờ được rồi chứ.”



Hồ Lập cũng thấy vui sướng, gật đầu: “Được.”



“Nhìn cho kỹ vào, từ ngày mai trở đi ba người này chính là huấn luyện viên của mấy đứa. Dưới sự chỉ đạo của họ, mấy đứa sẽ trải qua một vài khóa huấn luyện. Đương nhiên, có yêu cầu hay đề nghị gì có thể đề suất, nhưng tôi không để ý tới đâu.”



Mọi người: …



Tất cả đều nhận định đội trưởng Fox chắc chắn là lựa chọn tốt nhất cho vị trí MT (main tank), kỹ năng kéo cừu hận quá khủng!!!



Hồ Lập nhếch môi cười, sờ cằm. Xem ra dạy dỗ tụi nhỏ này không chán như mình tưởng.
“Tốt lắm!” Thiết Thuẫn tán thưởng, nhấc chân chặn đòn tấn công của Samantha.



Shadow ở một bên tận dụng mọi thứ có thể, dùng con dao găm dính thuốc màu nhẹ nhàng lia về phía cổ cô.



Hạng Phi thấy tình thế khổng ổn, lập tức tấn công phần hông của Shadow. Shadow vừa khéo léo xoay người tránh được cú đá của cậu, lập tức đối mặt với nắm đấm của Gerald.



“Rất tốt!” Góa Phụ Đen hai mắt sáng lên, đá một phát cản đòn Gerald. Nhưng chỉ chớp mắt một cái, Chung Thịnh với Ariel liền dùng khuỷu tay tập kích phần eo cô ở cả hai bên trái phải.



Góa Phụ Đen mỉm cười, lùi lại nửa bước, co bụng. Một giây trước khi tránh được lần tấn công này, đằng sau vừa lúc có một người đẩy mạnh cô vào vòng vây của mấy người kia.



“Hà hà, cô quên còn có tôi sao.” Lâm Phỉ Nhi ở đằng sau cười xảo quyệt. Tuy khả năng chiến đấu của cô kém nhất trong số bảy người, nhưng không thể bỏ qua sự tồn tại của cô được.



Thiết Thuẫn thấy thế vội vàng vươn tay định kéo Góa Phụ Đen ra. Nào ngờ Lôi Tranh lập tức chắn trước mặt, dường như định đồng quy vu tận, quyết không để hắn cứu viện Góa Phụ Đen.



Với chiến thuật vây đánh tương đối vô sỉ, nhóm Chung Thịnh diệt sạch ba người Thiết Thuẫn, thiệt hại hai “chết” ba “bị thương”.



Kết quả này quả thật nằm ngoài dự đoán của Hồ lập. Bởi vì trong số hai chết ba bị thương đó có Ariel và Chung Thịnh. Mà Lâm Phỉ Nhi với Gerald lại may mắn trở thành hai người lành lặn.



Nhìn vị trí vết thương của Chung Thịnh và Ariel, hồi tưởng lại tình hình lúc đó, Hồ Lập không thể không khâm phục khả năng tính toán cục diện của hai người này. Cả Chung Thịnh và Ariel đều không bị thương quá nặng, chỉ cần xử lý đơn giản là không có gì đáng ngại. Nhưng họ đã dùng vết thương đó để đổi lấy cơ hội tấn công một đòn trí mạng vào Shadow và Góa Phụ Đen.



Có thể nói, hai người đã dùng tổn thất nhỏ nhất để đạt được mục đích lớn nhất. Theo đánh giá của Hồ Lập, họ chính là quân nhân trời sinh, khả năng cân nhắc lợi và hại cực tốt.



“Ha ha, chúng ta thành công rồi!” Lâm Phỉ Nhi hưng phấn hô lên.



Tác giả:



→.→ Thời gian liệu có trôi nhanh quá không nhỉ … Nhưng chung quy cảm thấy quá trình huấn luyện không có gì để miêu tả …



Nguyệt: Cũng đến hộc máu với tác giả. Ngày trước thì kéo thời gian rõ dài, nếu mình nhớ ko lầm thì tính từ lúc Chung Thịnh nhập trường đến hết ngày đầu tiên phải hơn hai chục chương Óo Còn bây giờ vèo cái qua ba tháng, còn bảo huấn luyện thì ko có gì để tả. Thế sao ngày trước huấn luyện ở trường tả nhiều thế TT