Chú Ái Tinh Không

Chương 122 :

Ngày đăng: 01:06 22/04/20


Editor: Nguyệt



Áo ngoài đã cởi ra từ bao giờ. Đến khi Chung Thịnh tìm lại chút tỉnh táo, thì nửa người trên chỉ còn cái áo ba lỗ ôm sát cơ thể.



đầu v* trước ngực được ve vuốt cách lớp áo mỏng tang. Một cảm giác ngưa ngứa khó tả được bằng lời làm Chung Thịnh không kìm được dịch người sang bên né tránh.



“Đừng nhúc nhích.” Giọng Ariel nghe không vui làm Chung Thịnh lập tức cứng người, rồi nhanh chóng thả lỏng cơ thể, như ngầm đồng ý cho Ariel muốn làm gì thì làm.



Trên cổ, trước ngực, xương quai xanh, những phần da lộ bên ngoài đều không thoát được nụ hôn của Ariel. Từng mảng da thịt màu lúa mạch dần xuất hiện dấu đỏ rải rác.



Cảm giác ươn ướt từ ngực truyền đến làm Chung Thịnh đỏ lừ mặt. đầu v* được liếm láp cách lớp vải mỏng làm cả người anh run lên.



“Em có tin anh không?” Chung Thịnh đột nhiên mở mắt ra nhìn Ariel, không hiểu sao đối phương đột nhiên lại hỏi như vậy, nhưng vẫn gật đầu không hề chần chừ.



Trên đời này anh yêu Ariel nhất. Không tin người ấy thì còn tin được ai?



Ariel nở một nụ cười thật đẹp, đến vầng dương rạng rỡ cũng phải thua sắc. Hắn giật giật thân dưới đầy mờ ám, dùng bộ vị cương cứng nọ cọ vào mông Chung Thịnh.



Chung Thịnh lập tức hiểu ý, gật đầu đồng ý. Anh biết hôm nay sẽ xảy ra chuyện gì.



“Nhắm mắt lại.”



Chung Thịnh nghe lời nhắm mắt lại. Sau đó, một cái bịt mắt bằng vải mềm phủ lên mắt anh.



“Đi với anh.” Ariel đỡ anh dậy, kéo tay anh đi về phía phòng ngủ.



Ký túc xá vợ chồng của hai người được thiết kế theo kiểu không gian nửa khép kín. Phòng khách và phòng ngủ chỉ được ngăn cách bằng cửa gấp. Lúc cần, kéo cửa gấp ra là phòng ngủ sẽ trở thành một không gian riêng tư. Bình thường thì xếp cửa gấp lại, phòng khách liền phòng ngủ làm thành không gian rộng rãi khoáng đạt, tạo cảm giác thoải mái.



Ariel kéo tay Chung Thịnh dẫn đến phòng ngủ. Dọc đường đi không ít lần ve vuốt anh. Đương nhiên, ngoài cọ xát da thịt, hắn còn thành công cởi hết quần ngoài của Chung Thịnh và áo của mình. Khi hai người ngã xuống chiếc giường cực đại, Chung Thịnh chỉ còn một cái áo ba lỗ và cái quần lót, còn Ariel thì cả người sạch trơn không còn mảnh vải, đè lên người anh.




Đầu ngón tay ma xát cái lỗ nhỏ chỗ đầu nấm. Một sợi tơ trong suốt dần kéo dài theo động tác của hắn.



Ariel cúi người xuống, quan sát phân thân bị mình đùa bỡn không biết bao nhiêu lần. Xúc cảm mềm mại cùng làn da nhẵn nhũi, thật khiến người ta thoải mái.



“A … Ariel …?” Giọng Chung Thịnh nghe như đang run rẩy. Bởi vì anh cảm nhận được làn hơi ấm nóng phả lên thân dưới mình. Cho dù bị bịt mắt, anh cũng tưởng tượng ra được Ariel đang nhìn chằm chằm vào chỗ đó. Hai cảm giác xấu hổ và kích thích cùng lúc ập đến làm phần thân dưới hưng phấn lại giật mạnh một cái.



“X … xin lỗi.” Cả người Chung Thịnh đỏ hồng như con tôm luộc. Vừa rồi không cẩn thận lướt qua mặt Ariel.



Nghĩ đến cái đó đó của mình đụng vào mặt Ariel, Chung Thịnh lại hận không thể đào hố chôn mình ngay lập tức.



Ariel cầm lấy phần thân dưới đang không ngừng thể hiện sự tồn tại của nó, lại gần ngửi.



Chung Thịnh có thói quen vệ sinh tốt, trên đó chỉ có mùi sữa tắm nhàn nhạt thanh đạm.



Vươn lưỡi liếm qua phần đầu nấm, mùi xạ hương lập tức tràn khắp miệng.



Chung Thịnh cứng người. Xúc cảm rõ rệt như vậy làm anh suýt thì nhảy dựng lên.



Ng … ngài Ariel lại … lại liếm chỗ đó của mình!!!!



Chuyện này sao có thể chứ! Ngài Ariel cao quý sao có thể làm như vậy!!!!



Chung Thịnh như đang nằm mơ. Anh không ngờ Ariel lại làm như vậy. Nếu là anh làm cho ngài Ariel thì chẳng có vấn đề gì. Nhưng cứ nghĩ Ariel làm hành động đó là anh lại thấy khó mà tiếp nhận.



Liếm thử một cái, Ariel thấy không có chút phản cảm nào. Thực ra lúc nghiên cứu tư liệu liên quan đến khẩu giao, hắn đã tưởng tượng trong đầu xem sẽ có mùi vị thế nào rồi.



Phải nói thật là lúc đó hắn không suy xét đến vấn đề mùi vị hay tôn nghiêm gì cả, chỉ tưởng tượng lúc đó Chung Thịnh sẽ có biểu cảm ngượng ngùng khó nhịn là đã thấy lòng hưng phấn hẳn lên rồi.