Chú Ái Tinh Không

Chương 128 :

Ngày đăng: 01:06 22/04/20


Editor: Nguyệt



Đây chỉ là suy luận của Edward. Việc hắn cần làm bây giờ là lập tức điều động mạng lưới tình báo của gia tộc Heideck đi điều tra thân vệ quân của tướng quân Clifford hoặc là thuộc cấp của ông ấy, xem có ai giống Chung Thịnh không. Chỉ cần chứng minh được điều này, hắn có thể xác định thân phận của Chung Thịnh.



Nhìn Ariel vẫn chăm chú nhìn Chung Thịnh huấn luyện, Edward hơi nhếch miệng cười. Không biết sau khi biết thân phận thật sự của người yêu, Ariel sẽ có phản ứng thế nào? Biết rồi thì không nói, còn nếu chưa biết thì … Lúc phát hiện ra người mình yêu chỉ là một quân cờ phụ thân sắp đặt bên người hắn, liệu hắn có phẫn nộ đến mức làm căng thẳng mối quan hệ với phụ thân không?



Mười tám tuổi, cái tuổi nông nổi bồng bột. Có lẽ hắn có thể đứng ngoài xem trò hay?



Trở lại với nụ cười mỉm ôn hòa, Edward hơi cúi đầu xuống, che đi sự hưng phấn trong đáy mắt.



Lúc nhóm Ariel đăng nhập đã gần giữa trưa, cho nên mọi người chỉ luyện tập chừng một tiếng rồi đăng xuất đi ăn cơm.



Lúc bò ra khỏi đản thương, Chung Thịnh vẫn còn đỏ mặt. Lúc ở trên thế giới giả tưởng thì không cảm giác được, nhưng phần eo nhức mỏi và cái chỗ bị sử dụng quá độ đằng sau vẫn truyền tới cảm giác khó chịu không lời nào tả được.



“Anh đi gọi cơm.” Được Ariel ‘vớt’ ra khỏi đản thương, Chung Thịnh xấu hổ vô cùng. Lúc có người ngoài thì không thấy gì, đến lúc chỉ còn hai người với nhau, anh lại không kìm được nhớ lại khoảng thời gian điên cuồng đêm qua.



“Có đi lại được không?” Ariel vừa nhướn mày vừa xấu tính chọc eo Chung Thịnh.



Mặt Chung Thịnh bỗng co quắp. Chưa kể đến động tác của Ariel làm phần eo của anh càng nhũn ra, nhưng tại sao câu nói vừa rồi lại như kèm theo sự uy hiếp ‘em dám nói có thử xem’?



“Ngoan ngoãn nghỉ ngơi đi. Cho dù là con gái, sau đêm đầu tiên thân thể cũng thấy khó chịu, huống chi em lại là con trai.” Giọng điệu bình tĩnh của Ariel làm Chung Thịnh quẫn bách không chịu nổi. Đêm đầu cái gì chứ, ngài Ariel, ngài không cần nói trực tiếp thế đâu mà!!!



“Anh đi lấy cơm, lát nữa ăn xong em nghỉ ngơi một lát đi. Chiều nay còn phải huấn luyện phối hợp, sẽ vất vả đấy.”



“Dạ.” Chung Thịnh đáp khẽ. Chung quy cứ có cảm giác sau đêm qua, Ariel càng bá đạo với anh hơn. [Chung Thịnh, cậu đoán đúng rồi đó!!!]



Ở trường Đệ Nhất, việc gọi cơm thật ra rất đơn giản, chỉ cần dùng quang não là có thể thực hiện. Tuy nhiên, các học viên ăn cơm ở căn tin thì được miễn phí, còn gọi cơm lại phải trả tiền gấp mười lần.



Cho nên, nếu không phải trường hợp đặc biệt, không ai chọn cách xa xỉ đó cả. Dù gì căn tin chẳng cách ký túc xá là bao, chỉ cần không phải loại quá lười, hoặc nhiều tiền quá không biết tiêu gì, đại đa số mọi người đều không gọi cơm.




“Ngươi đã chết.” Giọng nói lãnh đạm của Ariel truyền từ chiếc cơ giáp màu xám bạc xuống.



Lôi Tranh cứng người, toát mồ hôi lạnh đầy đầu.



Đằng sau bọn họ đã có ba chiếc cơ giáp đứng sừng sững, chĩa súng laser vào nhóm năm người bọn họ. Họng súng tối om lạnh lẽo tưởng như sẽ khai hỏa bất kỳ lúc nào.



“Vào chiến trường, việc đầu tiên phải làm không phải thưởng thức khung cảnh mà là đăng nhập cơ giáp. Chúng ta được chuyển vào sân đấu một cách ngẫu nhiên, ai dám chắc kẻ địch sẽ không xuất hiện ngay bên cạnh chúng ta?” Ariel nói với giọng điệu bình thản, nhưng lời lẽ sắc bén làm năm người bọn họ có cảm giác như bị tạt một xô nước lạnh vào đầu.



Chung Thịnh và Ariel mạnh thế nào họ rất rõ. Nhưng ngoài hai người đó ra, một người khác đã đăng nhập cơ giáp tiến vào trạng thái chiến đấu lại chính là Edward. Thế mới khiến họ chấn động.



Đến tận bây giờ, họ mới ý thức được rằng đàn anh thoạt nhìn tươi cười hòa nhã cũng không nhu nhược như biểu hiện bên ngoài.



“Xin lỗi.” Lâm Phỉ Nhi vẻ mặt bình tĩnh, trầm giọng nói.



Bây giờ cô đang rất giận. Không phải giận ai khác, mà là giận chính cô!



Nếu đây là chiến trường thực sự, thì cô và nhóm Lôi Tranh chắc chắn là những người chết trận đầu tiên. Đừng nói gì mà đây chỉ là thế giới giả tưởng, ‘có lẽ’ kẻ địch sẽ không xuất hiện bên cạnh họ hay gì đó, sai là sai. Phạm sai lầm trong thế giới giả tưởng còn có cơ hội sửa chữa. Vậy khi thi đấu chính thức hay là ra chiến trường thực sự thì sao?



Nhóm Lôi Tranh, Samantha cũng trầm mặc. Đột nhiên bị đả kích làm họ lập tức bình tĩnh lại từ cơn hưng phấn.



Tác giả:



Sức tưởng tượng thật phong phú … Nhưng với hoàn cảnh sinh sống như của Edward, suy nghĩ đó mới là bình thường … Nếu không tại sao Clifford tướng quân lại bỏ qua cô em gái xuất sắc của mình để chọn một thằng con trai không quyền không thế



Trong mắt hắn, Ariel ‘chưa trải sự đời’ có thể bị Chung Thịnh lừa dối, nhưng con cáo già như tướng quân Clifford tuyệt đối không thể phạm phải sai lầm như vậy được …



Thế nên … hắn mới tư duy theo cái hướng kỳ quặc đó …