Chú Ái Tinh Không

Chương 133 :

Ngày đăng: 01:06 22/04/20


Editor: Nguyệt



Những người khác đều có cùng suy nghĩ, chỉ là không ai dám nói trước mặt Ariel.



Bình thường trêu chọc Chung Thịnh cũng được, nhưng làm vậy trước mặt Ariel là sai lầm không thể tha thứ. Đừng thấy Ariel lúc nào cũng bình tĩnh mặt không đổi sắc mà lầm, tên này hẹp hòi kinh khủng. Ai dám bắt nạt trung khuyển nhà hắn, hắn sẽ trả lại gấp mười, gấp trăm lần. Mà còn là kiểu trả thù người ta không nói được gì, biết nhưng vẫn phải cố mà chịu.



Đây là kinh nghiệm xương máu mọi người rút ra được sau những lần chịu thiệt.



Edward lẳng lặng ngồi trên ghế. Quan hệ của anh với mọi người rất tốt, nhưng không nói nhiều, luôn để cho người ta ấn tượng mình là một người ít nói mà lại vô cùng dịu dàng.



Lúc này hắn vẫn tiếp tục suy tư. Bởi vì cả tuần nay, mạng lưới tình báo của gia tộc Heideck vậy mà không tra ra được lai lịch của Chung Thịnh có bất kỳ sơ hở nào. Thật không thể tin nổi. Chỉ cần là giả thì không lý nào lại không bị phát hiện. Nhưng hắn tra xét lâu vậy rồi mà không tìm ra tư liệu của Chung Thịnh có chút dấu hiệu làm giả nào.



Chẳng lẽ cậu ta thực sự là một người dân bình thường có tài năng xuất chúng sao?



Thậm chí Edward không nhịn được phải nghĩ theo hướng đó. Nhưng vừa nhớ đến khả năng điều khiển cơ giáp vô cùng thành thạo của Chung Thịnh, hắn lập tức phủ định khả năng này.



Hơn nữa, qua quan sát, hắn nhận ra Chung Thịnh không chỉ giỏi cơ giáp, mà các phương diện khác như chiến lược chiến thuật đều rất khá. Nói khoa trương một chút thì cậu ta quả thật là dạng hạt giống toàn năng, mà còn là loại hiếm hoi.



Edward rũ mắt, trong con mắt lóe lên sự ganh ghét.



Dựa vào cái gì mà Ariel lại may mắn như thế, ở cùng phòng với một thiên tài như vậy, còn được người ta tuyên thệ trung thành. Trong khi anh vắt óc bày mưu nghĩ kế cũng chỉ tìm được vài ba người đi theo, mà năng lực của họ thì kém xa Chung Thịnh, thậm chí còn không bằng những người đang ngồi trong phòng này.



Gerald, Hạng Phi, Lôi Tranh, Samantha, Lâm Phỉ Nhi … Nhóm tân sinh có tố chất tốt nhất năm nay đều vây quanh hai người là Ariel và Chung Thịnh. Một người sinh ra trong gia tộc theo con đường chính trị như Edward sao có thể không hiểu dụng ý của Ariel.



Nhưng mới chỉ năm nhất mà đã nhanh chóng tìm được nhiều nhân tài như vậy. Còn mình …



Edward bỗng thấy xót xa. Trong trường quân đội, hắn hầu như không có chỗ dựa. Không một gia tộc nào có thể can thiệp vào trường Đệ Nhất. Tuy em gái hắn cũng vào đây học, nhưng chưa phát huy được tác dụng gì đã bị Ariel hấp dẫn, ngày nào cũng rầu rĩ không vui.



Tuổi tác tương đương nhau, gia đình không kém nhau, chẳng lẽ hắn thật sự không bằng Ariel sao?



Edward không phục. Hắn chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt chuyển sang phía Chung Thịnh đang chậm rãi nói chuyện.



Là cậu ta!!!
“Nhưng … em vẫn lo.” Chung Thịnh cũng biết mình lo nghĩ không đâu. Nhưng không hiểu sao dạo này anh cứ thấy bất an.



Anh không biết nỗi bất an ấy đến từ đâu, chỉ là cứ có cảm giác nôn nóng không tài nào hiểu được. Trong đầu như có một giọng nói không ngừng ám chỉ với anh rằng nguy hiểm đang đến gần.



“Lo cái gì?” Ariel thản nhiên hỏi.



“Không biết …” Chung Thịnh ủ rũ đáp. Không biết bản thân đang lo cái gì nên anh mới càng bất an.



“…” Ariel không nói gì, rũ mắt suy nghĩ.



Là một quân nhân chém giết trên chiến trường nhiều năm, hắn rất tin vào cái gọi là “trực giác”. Hay nên nói rằng, cảm giác nguy hiểm không phải trực giác mang lại cho hắn, mà là kinh nghiệm chiến đấu nhiều năm khiến hắn biết rằng có gì đó không ổn. Có thể nó rất nhỏ bé, không gây sự chú ý cho hắn, nhưng trong đầu luôn có tiếng cảnh báo.



Suy cho cùng, loại kinh nghiệm này luôn có tác dụng.



“Anh biết rồi. Nhưng em cũng nên huấn luyện ở mức vừa phải thôi. Nôn nóng quá sẽ phản tác dụng.”



“Em biết …” Chung Thịnh ảm đạm cúi đầu. Sau đó anh đột nhiên ngẩng lên, nhìn Ariel như muốn nói gì đó, nhưng lại không mở miệng.



“Em muốn nói gì?” Ariel hỏi.



“Em muốn …” Chung Thịnh dừng một lát, “Em muốn sử dụng thuốc cải tạo gen.”



“Tuyệt đối không được!” Ariel lập tức lạnh mặt. Hắn túm chặt tay Chung Thịnh, kéo anh vào lòng mình, nắm chặt lấy cằm anh, nhìn anh bằng cặp mắt lạnh lẽo: “Nhớ kỹ, toàn bộ cơ thể em đều thuộc về anh, phàm là thứ có thể gây nguy hại đến cơ thể em đều phải được thông qua sự đồng ý của anh! Bây giờ, anh nói rõ cho em biết, anh không cho phép em dùng cái thứ thuốc cải tạo chết tiệt đó!”



Lần đầu tiên kể từ khi sống lại đến giờ, Chung Thịnh thấy Ariel tức giận như vậy. Vốn anh cũng đoán Ariel sẽ giận, chỉ không ngờ lại đến mức này.



Đối diện với đôi mắt màu lam bạc như bùng lên lửa giận, Chung Thịnh chột dạ nhìn sang chỗ khác. Nhưng vừa quay đầu đi, Ariel đã nắm cằm ép anh xoay lại.



“Thề với anh, em sẽ không sử dụng thuốc cải tạo gen.”



Lúc này đây, Chung Thịnh như một con ếch bị con rắn độc nhìn chằm chặp. Ánh mắt sâu thẳm sắc bén của Ariel làm anh không dám nhúc nhích.