Chú Ái Tinh Không

Chương 162 :

Ngày đăng: 01:07 22/04/20


Editor: Nguyệt



Giải quyết xong ba chiếc cơ giáp, Tần Hi Nhiên quay đầu lại, hơi ngạc nhiên trước tình hình hiện tại.



Vốn tưởng ba người bên ta đủ sức đối phó ba người bên đối thủ, cùng lắm chỉ có Edward là hơi rắc rối, còn Chung Thịnh với Ariel dù gì vẫn chỉ là tân sinh mà thôi. Nào ngờ, lúc quay lại nhìn, hắn thấy Ariel vung kiếm xử lý đồng đội của mình, còn Chung Thịnh thì đang chạy đến chỗ cơ giáp vừa giải quyết Edward.



Tần Hi Nhiên nhướn mày, than thầm, tân sinh năm nay tố chất tốt thật. Nhưng, có tốt hơn nữa cũng không giành được phần thắng khỏi tay hắn đâu.



“Đột kích!” Tần Hi Nhiên tăng tốc vọt đến chỗ Chung Thịnh. Tần Hi Nhiên định tập hợp với đồng đội, xử lý Chung Thịnh trước rồi đến lượt Ariel.



Nào ngờ, Ariel như đoán được ý định của hắn, chặn ngay giữa đường, vung trường kiếm cản bước hắn.



“Ariel?” Trong mắt Tần Hi Nhiên loáng qua vẻ hưng phấn. Trong đợt khảo hạch tân sinh, hắn từng nghe Từ Vệ Quốc nói với Đặng Bồi khóa năm nay có hai học viên vô cùng xuất sắc. Hắn nghĩ có xuất sắc đến mấy cũng không bằng học viên năm ba, cho nên không để ý lắm.



Nay xem ra, mình đúng là sơ suất. Không đề cập đến chuyện gì khác, riêng việc một mình Ariel xử lý một thành viên của đội mình là đủ chứng minh cậu ta có đủ thực lực khiến hắn phải công nhận.



“Là tôi.” Ariel bình thản đáp. Từ đời trước hắn đã biết Tần Hi Nhiên là kẻ cuồng chiến đấu. Hắn tin chắc rằng nếu hôm nay mình đánh bại anh ta, anh ta sẽ không bỏ cuộc mà tiếp tục tìm đến khiêu chiến. Khi đó, chỉ cần thắng thêm mấy trận, là Tần Hi Nhiên sẽ ngoan ngoãn trở thành cấp dưới của mình.



Ừm, dẫu sao đời trước Tần Hi Nhiên cũng làm như thế rồi mới trở thành thuộc hạ của hắn.



“Ha ha, khiêu chiến đàn anh không phải thói quen tốt đâu.” Tần Hi Nhiên cười hì hì, chưa dứt lời đã chơi lại trò cũ, đột ngột tấn công.



Ariel nhếch miệng. Anh tưởng trò này sẽ có tác dụng với tôi sao?



Trường kiếm vung lên, chặn đòn tấn công của trường đao. Ariel xoay khuỷu tay, đánh vào ***g ngực Tần Hi Nhiên.



Tần Hi Nhiên hơi nhíu mày. Trùng hợp chăng? Lúc hắn tấn công, để lộ sơ hở nhiều nhất là ở phần ngực. Ryan từng nhắc hắn chuyện này vài lần. Nhưng với tốc độ tấn công và chuyển phòng thủ nhanh chóng, ít ai nắm bắt được cơ hội này để đánh vào điểm yếu của hắn. Thế nên Tần Hi Nhiên không mấy để ý đến nó.



Nhưng nhìn cách cậu ta chiến đấu, dường như đã biết trước sơ hở của hắn nằm ở phần ngực. Nói cách khác, cậu ta đã chuẩn bị trước để tấn công bằng khuỷu tay, nên mới đứng yên tại chỗ, chỉ chờ mình lao lên.
Trong phòng chuẩn bị chỉ còn tiếng khóc nức nở của Gerald, không còn âm thanh nào khác.



Cuối cùng, ngay cả Gerald cũng không giả khóc nổi nữa, im lặng rụt cổ, rúc thành một đống, cố gắng giảm cảm giác tồn tại.



“Hạng Phi.”



“Có!”



Ariel liếc nhìn cậu: “Tổng kết trận đấu hôm nay.”



Hạng Phi giật giật môi, vẻ mặt chán chường ủ rũ.



“Để tôi nói cho.” Thoạt nhìn, Edward dường như phải chịu đả kích vô cùng nặng nề. Trong số học viên năm ba, hắn tự nhận mình dù không thể đứng số một số hai, thì chí ít cũng thuộc tốp năm. Nào ngờ, trận đấu ngày hôm nay đã dạy cho hắn một bài học cay đắng.



Bất kỳ một thành viên nào trong đội của Tần Hi Nhiên đều giỏi điều khiển cơ giáp hơn hắn. Điều này làm hắn không sao chịu nổi.



Càng khiến hắn bị đả kích hơn, hắn không bằng một đội viên trong đội Tần Hi Nhiên, còn Ariel lại xử lý được cả Tần Hi Nhiên. Chẳng lẽ chệch lệch giữa hai người lớn đến thế sao?



Trong khoảnh khắc, Edward gần như bị cảm giác thất bại đánh gục. Trong đầu như có tiếng nói bảo hắn bỏ cuộc đi. May là sau khi ra khỏi trận đấu, Gerald không ngừng xán lại bày trò, thế mới khiến hắn không chết chìm trong sự thất bại.



“Cũng được.” Ariel không có thành kiến gì với Edward. Mặc dù cảm thấy nụ cười của anh ta thật giả dối, nhưng mỗi người có một cách sống riêng, chỉ cần không ảnh hưởng đến hắn, hắn sẽ không can thiệp nhiều vào cuộc sống của người khác. Trong trận đấu ngày hôm nay, Edward khôi phục nhanh nhất, có thể thấy tố chất tâm lý của anh ta tốt nhất nhóm.



Còn về tên Gerald có thể cười nói vui đùa với mọi người thì … Dây thần kinh của cậu ta quá thô, để cậu ta nếm mùi thất bại không phải chuyện dễ dàng.



“Trận đấu hôm nay …” Edward lựa chọn ngôn từ, rồi mới thoáng mỉm cười, “Cho chúng ta biết thế nào là thất bại.”



“Ừm, có lẽ nói thế không hoàn toàn chính xác, nên nói là cho chúng ta nếm trải cảm giác thất bại, dù rằng kết quả cuối cùng là chúng ta thắng. Dẫu vậy, chiến thắng này có được là nhờ Ariel và Chung Thịnh, hầu như không liên quan gì đến chúng ta.” Nói xong, hắn nhún vai.