Chú Ái Tinh Không

Chương 169 :

Ngày đăng: 01:07 22/04/20


Editor: Nguyệt



Samantha với Lâm Phỉ Nhi cứ phải gọi là nước miếng chảy ròng ròng ngồi xe điện chạy sau bọn họ đến biệt thự. Hôm nay có cơ hội học cưỡi ngựa, tất nhiên là giơ hai tay tán thành.



Hạng Phi và Chung Thịnh đều cảm thấy hứng thú với cưỡi ngựa. Mặc dù phương tiện đi lại bây giờ ngày càng hiện đại, tiện lợi và nhanh chóng, nhưng cảm giác rong ruổi trên lưng ngựa thì không một phương tiện nào có thể thay thế được!



Cả buổi chiều, bọn họ ở riết trong bãi tập cưỡi ngựa. Ngoài Hạng Phi, mọi người gần như đều học được cách … ngồi trên lưng ngựa.



Mồ hôi …



Cưỡi ngựa đúng là một kỹ năng khó. Thời gian một buổi chiều không đủ cho họ luyện tập, ít nhất là không thể có dáng ngồi đẹp và tao nhã như Ariel được.



Lúc cả bọn trở lại biệt thự, vừa hay phu nhân Clifford cũng đang đón khách ở cổng lớn.



Chung Thịnh thề là mình đã choáng hết cả người khi nhìn thấy tấm biển cực đại trang trí bằng đèn led trên cổng trang viên.



“Chào mừng các vị đến buổi tiệc đính hôn của Ariel Clifford và Chung Thịnh!!!”



Anh ngớ ra nhìn hàng chữ viết bằng thể hành, lắp bắp hỏi Ariel: “Đó … đó là cái gì?”



“Tranh thư pháp chào đón khách đến dự tiệc đính hôn.” Ariel vẫn rất bình thản.



“Đậu má! Hoành tráng quá nha!!!!”



Ngoài Ariel, không một ai có thể bình tĩnh được.



Gerald trố mắt ra nhìn, mồm há hốc, á khẩu không nói được gì.



“Phu nhân Clifford hành động nhanh thật …” Hạng Phi cũng ngẩn ra, lẩm bẩm.




“Chắc chỉ có trong mắt Chung Thịnh, Ariel mới là người hoàn hảo trên mọi phương diện.” Lâm Phỉ Nhi bĩu môi, từ lâu cô đã muốn cười khẩy trước tình yêu cùng sự sùng bái đến độ mù quáng của Chung Thịnh.



“Có lý.” Gerald gật gù, trong lúc lơ đãng lại chuyển mắt sang nhìn Edward.



“Được rồi, đừng đứng ngoài cửa nữa, mấy đứa mau đi thay lễ phục đi. Một lát nữa thôi là buổi tiệc bắt đầu rồi.” Phu nhân Clifford đẩy họ đến chỗ cầu thang.



Mọi người nối đuôi nhau lên tầng, ai về phòng nấy chuẩn bị thay lễ phục.



Trong số đồng phục trường Đệ Nhất phát cho học viên, có một bộ lễ phục chuyên mặc trong các buổi tiệc. Chất vải hơi cứng, màu trắng sáng, vừa vặn ôm sát dáng người, khoe ra hình thể cân đối khoẻ đẹp của các học viên. Do thường xuyên rèn luyện gian khổ, các thành viên của tiểu đội Giảo Lang đều có thân hình hoàn mỹ khiến người người ngưỡng mộ.



Cúc áo bạc, thắt lưng màu xám đen, tất cả học viên trường Đệ Nhất bất kể nam nữ đều mặc quần đồng phục. Một số người cho rằng váy ngắn sẽ làm các nữ sinh trông duyên dáng hơn khi để lộ đôi chân dài săn chắc. Nhưng với học viên trường Đệ Nhất, thân phận duy nhất của họ là bộ đội, mà không phân nam nữ.



Giày ống cao màu đen tuyền bước trên sàn nhà lát đá phát ra tiếng vang thanh thuý, một hàng tám người mặc lễ phục trường Đệ Nhất, bên hông đeo kiếm, đồng loạt bước vào sảnh đường. Buổi tiệc đang ồn ào huyên náo, phút chốc lặng ngắt như tờ.



Khoảnh khắc yên tĩnh thoáng qua, mọi người lại tiếp tục câu chuyện đang dang dở, nhưng có rất nhiều người vẫn luôn nhìn về phía hai thanh niên trong hàng ngũ đó.



Cùng là lễ phục, nhưng trên vai hai người đó đeo quân hàm thiếu uý, phần cổ áo đính hai cúc màu vàng kim.



Phần lớn những người đang quan sát đều tỏ ra ngạc nhiên. Cúc áo vàng kim là biểu tượng của học viên tinh anh trường Đệ Nhất, đây là điều mà ai cũng biết.



Thanh niên dáng người cao gầy, mái tóc vàng nhạt, diện mạo tinh xảo hiển nhiên là con trai của tướng quân Clifford – Ariel Clifford. Còn chàng trai cao lớn đi sóng vai với cậu ta, nếu không nhầm thì chắc là …



“Tiểu Thịnh Thịnh!” Phu nhân Clifford sáng rực mắt lên. Chung Thịnh mặc lễ phục vào trông cao ráo tuấn tú hẳn lên, rất có phong thái của tướng quân Clifford năm xưa nha!!!



“Cô.” Chung Thịnh giật giật khoé mắt. Anh thề là đã nghe được tiếng cười trộm của rất nhiều người, ngay cả đằng sau anh cũng có!!



“Mẹ.” Ariel hơi nheo mắt. Bình thường thì thôi không tính, nhưng hắn không muốn cái tên thân mật “Tiểu Thịnh Thịnh” hoàn toàn không thích hợp này bị người khác xem là tên chính thức của Chung Thịnh.