Chú Ái Tinh Không

Chương 181 :

Ngày đăng: 01:07 22/04/20


Editor: Nguyệt



“Nhanh lên, chắc chắn bọn cướp đã phát hiện ra rồi.” Ariel đi đầu làm gương, nhảy thẳng xuống dưới cái hố to. Theo sát sau đó đương nhiên là viên phó quan trung thành của hắn.



Edward là người phản ứng nhanh thứ ba trong đội, kéo Gerald cùng nhảy xuống dưới.



Trong lúc bi phẫn, Gerald vẫn còn nghĩ, chưa nhìn tình hình bên dưới thế nào đã nhảy, Edward à, anh sợ em sẽ không chết cùng anh sao!!!



Những người còn lại lần lượt nhảy xuống. Có lẽ vì dáng vẻ anh dũng của Ariel mà không ai nghĩ rằng nếu bên dưới không phải kho hàng mà nổ cả vỏ tàu thẳng đến ngoài không gian vũ trụ thì kết quả sẽ thế nào.







Trong phòng thuyền trưởng, một người đàn ông đeo mặt nạ đỏ như máu ngồi trên ghế điều khiển, lạnh lùng hỏi: “Có chuyện gì vậy?”



Dưới sàn nhà bên cạnh hắn có thi thể của một người đàn ông trung niên nằm ngay đơ, máu đã đông lại, nhìn quần áo thì biết đây chính là thuyền trưởng của con tàu này.



Cả phòng điều khiển ngập mùi máu tươi, dưới đất có mấy thi thể nằm chỏng chơ. Đa số thuyền viên đều run rẩy sợ hãi ngồi đúng vị trí của mình, dùng ánh mắt khiếp sợ nhìn người đàn ông nọ.



“Chậc chậc, lão đại, có chuyện rồi nha.” Một cô nàng diễm lệ đi boot cao cổ vừa dùng ngón tay chạm nhẹ lên cánh môi đỏ tươi của mình vừa nói.



“Nói.” Người đàn ông đeo mặt nạ máu thốt ra một câu lạnh lùng như mũi băng nhọn.



“Hì hì, anh tự xem đi.” Cô nàng cười khúc khích, chiếu đoạn băng ghi hình lên màn hình lớn.



Chính giữa màn hình là hình ảnh của camera lắp gần phòng khách. Trên đó, hai người đàn ông đang anh dũng cướp súng laser, giằng co với mấy tên cướp trên hành lang.



“Bọn sâu chui ở đâu ra đây.” Kẻ đeo mặt nạ chuyển mắt sang nhìn người đàn ông tuấn tú đang ngồi vắt chéo chân.



Người nọ nhún vai: “Theo ghi chép về thông tin của các hành khách, hình như đó là hai trưởng quan của trường quân sự Đệ Nhất tinh cầu Thủ Đô, trên tàu của chúng ta.”



“Wow, quân nhân à, tôi thích đấy.” Cô nàng diễm lệ mắt sáng như đèn pha, liếm cánh môi, dáng vẻ trông thật quyến rũ.



Ngay cả các thuyền viên đang trong tình cảnh nguy hiểm, nơm nớp lo sợ, cũng phải nuốt nước miếng. Mặc dù cô nàng này là cướp vũ trụ, nhưng thật sự là rất hấp dẫn.



Người đàn ông tuấn tú khinh bỉ: “Đồ lẳng lơ, suốt ngày chỉ nghĩ đến đàn ông.”




“Có chuyện gì vậy?” Hai người nhìn nhau, con mắt không giấu nổi sự kinh ngạc. Đúng ra thì trận chiến của bảo vệ tàu với bọn cướp vũ trụ bên ngoài không thể ảnh hưởng đến con tàu này mới phải, bởi hai bên đều biết thứ đáng giá nhất đang nằm trên con tàu này, nếu nó nổ thì sẽ chẳng lấy được gì cả.



“Cầu trời phù hộ không phải bọn chúng.” Chẳng biết nghĩ đến điều gì mà sắc mặt Từ Bảo Quốc trở nên cực kỳ khó coi.



“Anh đang nói gì thế? Trưởng quan?” Lâm Lâm cau chặt đôi mày tuấn tú. Sao hắn cứ có cảm giác thủ trưởng của mình không đáng tin thế này?



“Không có gì.” Từ Bảo Quốc không rảnh để ý đến suy nghĩ của Lâm Lâm. Bây giờ hắn chỉ mong cơn chấn động vừa rồi không liên quan gì đến đám học viên của mình.



Rầm rầm rầm …



Tiếng động lớn vọng đến từ đằng sau hai người họ. Từ Bảo Quốc và Lâm Lâm kinh ngạc nhìn nhau. Tiếng động này nghe như là …



Uỳnh uỳnh uỳnh!



Những tiếng nện vào vật rắn liên tiếp vọng đến. Trên hành lang, đối diện với hai người họ, bức tường bị thủng một lỗ cực lớn. Một chiếc cơ giáp màu xanh lục chui qua đó.



“Đệt! Sao trên tàu lại có cơ giáp?” Từ Bảo Quốc trợn tròn mắt. Đây là tàu dân dụng, hành khách lên tàu không được mang theo cơ giáp, nếu không hắn đã chẳng khốn khổ đến nỗi bị mấy tên cướp hành hạ cho chật vật thế này.



Chiếc cơ giáp xanh lục chui qua lỗ hổng, vũ khí cầm trên tay cũng nhắm ngay vào hai người.



Từ Bảo Quốc và Lâm Lâm lập tức ném súng laser. Cầm súng laser đấu với cơ giáp á? Đừng đùa, đấy không phải anh dũng, mà là tự sát.



“Báo cáo trưởng quan Từ, trưởng quan Lâm, học viên Hạng Phi trường quân sự Đệ Nhất có mặt!” Cơ giáp xanh lục chào theo kiểu quân đội, giọng Hạng Phi vọng ra từ máy truyền âm.



“Hạng Phi?” Từ Bảo Quốc trợn tròn mắt, há hốc mồm. Hạng Phi là một trong số các học viên hắn dẫn theo lần này mà? Sao nó lại có cơ giáp?



Tác giả:



→.→ Nhìn đi, hai giáo viên phụ trách lần này lên sân khấu rồi đó!!! Nhưng trông hơi thảm nhỉ?



Từ Bảo Quốc: ╮(╯╰)╭ Tôi làm văn chức, không giỏi đối kháng bằng vũ lực, tôi không có áp lực!



Từ Vệ Quốc: =.= Anh họ, chính vì anh không có áp lực như thế nên mới suốt ngày bị em đánh đó …