Chú Ái Tinh Không

Chương 195 :

Ngày đăng: 01:07 22/04/20


Editor: Nguyệt



Có ai từng gặp một học trò siêng năng chịu khó như vậy chưa?



Đại đa số các động tác chỉ cần dạy một lần là làm được, một số ít động tác độ khó cao cũng chỉ cần giảng hai lần. Hơn nữa, hoàn toàn không cần giáo viên phải thúc ép, cậu bé với gương mặt tinh xảo đó luôn chủ động trong việc học tập, chẳng hề giống với một đứa trẻ mười tuổi bình thường suốt ngày chỉ nghĩ đến chơi.



Không một giáo viên nào là không hài lòng với học trò như vậy cả. Duy chỉ có một điều làm William thấy tiếc, đó là sau đấy ông phải rời đi vì nhiệm vụ, không thể tiếp tục chỉ bảo cậu.



Nhưng nghĩ lại thì, con trai tướng quân Clifford xuất sắc được như ngày hôm nay có một phần là nhờ công của mình, cũng đáng hãnh diện lắm.



“Khụ khụ, bây giờ cháu đang học ở trường Đệ Nhất à?” Thượng tá William hỏi với giọng vô cùng hòa ái.



“Vâng, năm nhất.”



Thượng tá William lại cảm thán, nhìn con nhà người ta kìa, năm nhất đã ưu tú thế này rồi, lại xem thằng nhóc chết tiệt nhà mình, cả ngày chỉ biết chơi bời lêu lổng, thật là … chênh lệch quá lớn.



“À, phải rồi, người bạn này của cháu …” Thượng tá William hất cằm chỉ Lâm Phỉ Nhi.



“Vâng, cậu ấy đã trải qua huấn luyện đặc thù, hiện tại giá trị tinh thần lực đã gần đến bốn nghìn.”



“Thật không?” Thượng tá William mắt sáng lấp lánh, ánh mắt nhìn Lâm Phỉ Nhi trở nên thèm thuồng. Nếu xung quanh mà không có nhiều người, chắc ông đã lao lên bắt cóc Lâm Phỉ Nhi luôn rồi.



“Thật. Nhưng tinh thần lực của cậu ấy sắp cạn kiệt rồi, phiền ngài tìm người đến thay cậu ấy.”



“Không thành vấn đề.” Thượng tá William vung tay lên, lính ông dẫn theo lập tức lần lượt tiếp nhận công việc của mọi người ở các vị trí điều khiển.



Chờ khi ai vào chỗ người nấy rồi, Lâm Phỉ Nhi mới thong thả mở mắt ra, tháo mũ giáp, sắc mặt tái nhợt đến sợ.



“Phỉ Nhi, không sao chứ?” Samantha đỡ cô xuống, tìm một chỗ thoải mái để nghỉ ngơi, rồi mang cho cô cốc nước.




Đoàn giao lưu của đế quốc Elan đã rời đi, thời gian đúng vào lúc họ xuất phát đến Học viên Sĩ quan chỉ huy.



Vị nhị hoàng tử trông như con khổng tước kia trở nên nhạt nhòa trong mắt học sinh. Mới đầu còn có một vài người thỉnh thoảng nhắc đến, sau hai tháng thì hầu như chẳng còn vết tích gì.



Trở lại trường học, nhóm Ariel lại lần nữa bị cuốn vào bầu không khí học tập vô cùng khẩn trương.



Học các môn lý luận, tiến hành rèn luyện thể thuật, huấn luyện tinh thần lực, thực hành điều khiển cơ giáp …



Rất nhiều chương trình học nặng nề kéo nhau mà đến. Ngoài Chung Thịnh và Ariel, các thành viên khác của tiểu đội Giảo Lang đều kêu khổ không thôi.



Thi cử là kẻ thù của học sinh!



Nhóm Phỉ Nhi, Lôi Tranh xuất sắc là thế, nhưng cái họ cần học vẫn còn rất nhiều, thậm chí vì đã thuộc tiểu đội của Ariel, cho nên họ phải học nhiều hơn bạn bè cùng khóa của mình rất nhiều.



“A Thịnh, học cái này cần thiết lắm sao?” Hạng Phi mặt ủ mày chau cầm quyển “Duy tu cơ giáp đơn giản” hỏi Chung Thịnh.



“Cần chứ.” Chung Thịnh gật đầu khẳng định.



“Nhưng tớ có định làm lính duy tu cơ giáp đâu …” Hạng Phi cúi đầu lẩm bẩm.



Chung Thịnh cười, vò tóc Hạng Phi: “Nếu cậu muốn làm lính duy tu cơ giáp, thì cái cậu học bây giờ phải là “Duy tu cơ giáp – Quy tắc phân loại chi tiết” rồi.”



“Trong quân đội thiếu gì lính duy tu, học nó để làm gì.” Hạng Phi gãi đầu, buồn bực nói. Mấy thứ viết trong sách này không phải quá khó, nhưng cực kỳ rườm rà. Cậu thấy nếu có thời gian đi học thuộc mấy thứ này, thì chẳng thà dành thời gian đó học kỹ năng chỉ huy còn hơn.



Tác giả:



→.→ Đoán xem ai sẽ lên sàn tiếp theo Là người quen đó nha