Chú Ái Tinh Không

Chương 204 :

Ngày đăng: 01:07 22/04/20


Editor: Nguyệt



Nói rồi, anh ta dừng một lát mới tiếp: “Mấy ngày nay đám nhóc kia bị tôi dạy dỗ hơi thảm. Tôi bảo so với bạn cùng phòng của tôi thì kỹ thuật của chúng nó chả ra gì, tụi nó không phục. Cho nên tôi định “khích lệ” mấy đứa nó một chút.”



Chung Thịnh không nhịn được giật giật khóe mắt. Này, có tiểu đội trưởng nào lại nhận xét đội viên của mình như thế không hả, đấy mà gọi là khích lệ à? Anh đang gây thù chuốc oán cho chúng tôi đấy có biết không?



Vu Phàm nói xong thì mỉm cười rất chân thành nhìn Chung Thịnh với ánh mắt mong đợi.



“Trưởng quan Từ, chắc anh cũng không nhẫn tâm để tụi lính cấp thấp này không có cơ hội chiêm ngưỡng dáng vẻ oai phong của anh đâu đúng không.” Có lẽ lo rằng một mình Chung Thịnh không thể quyết định được, nên Vu Phàm dứt khoát kéo cả Từ Vệ Quốc vào cuộc.



Từ Vệ Quốc nhìn bộ mặt thành khẩn của Vu Phàm hồi lâu, đột nhiên bật cười: “Được, không thành vấn đề.” Nói rồi, nhìn sang Chung Thịnh và Ariel. Hai người họ cũng gật đầu.



Thế là mọi chuyện được quyết định như thế.



“Vậy thì tốt quá. Để tôi đi báo tin vui cho đám nhóc kia.” Vu Phàm sáng mắt lên. Mấy ngày nay anh ta vẫn luôn cảm thán về thực lực của ba người này, nay nhờ được họ chỉ bảo quả thực là một cơ hội tốt hiếm có đối với các đội viên của anh.



Hơn nữa …



Nghĩ đến một chuyện khác, sau khi ra khỏi phòng, Vu Phàm liền cười thầm. Đám nhóc chết tiệt kia, lại dám nói xấu anh ta sau lưng, bảo anh ta thực lực kém cỏi thua người ta lại lôi chúng nó ra trút giận. Hừ, ngày mai sẽ cho mấy cậu biết thế nào là thê thảm!



Đợi Vu Phàm đi rồi, Ariel nhướn mày hỏi Từ Vệ Quốc: “Sao lại đồng ý?”



“Đằng nào cũng đang chán.” Từ Vệ Quốc gối đầu lên hai tay, “Vu Phàm tính tình không tệ, anh ta chỉ nhờ chúng ta chỉ bảo cho đội viên của mình thôi mà. Trưởng quan tốt quan tâm đến cấp dưới như vậy không nhiều, chúng ta lại đang rảnh, thôi thì giúp người ta một chút. Sao vậy? Cậu không thích?”



Ariel liếc gã: “Tôi sao cũng được.”



“Vậy là xong rồi.” Từ Vệ Quốc nhún vai, “Coi như giúp anh ta một chút, biết đâu lại thành bạn bè.”



“Vai người tốt đều do anh giành hết.” Ariel đạm mạc bỏ lại câu đó rồi bảo Chung Thịnh ngồi xuống giường, mình thì thảnh thơi nằm gối đầu lên đùi anh đọc sách.



Chung Thịnh hơi xấu hổ. Từ lúc lên thuyền đến giờ, những hành động của ngài Ariel lại một lần nữa phá vỡ thế giới quan của anh. Trong ấn tượng vốn có, ngài Ariel lúc nào cũng lạnh lùng, cao cao tại thượng, không ngờ sống giữa các binh lính cấp thấp lại bình dị gần gũi đến vậy.
Vốn là chuyện vui vẻ, lại vì một kẻ gặp nửa đường mà bớt vui.



“Ha ha, lâu rồi không gặp, Vu Phàm.” Thân hình cao lớn của Nguyễn Minh Đức rất nổi bật trên hành lang vắng người. Vu Phàm vốn định tránh gã, nhưng bọn họ đi đông người, muốn tránh cũng không được.



Vu Phàm lười lá mặt lá trái với gã, nói thẳng: “Tao thì mong không bao giờ gặp mày.”



“Chậc chậc, ai lại nói chuyện với đồng nghiệp như thế. Vu Phàm, lễ phép của anh đâu rồi?”



Vu Phàm giận tím mặt: “Tao không cần phải lễ phép với một thằng khốn nạn.”



Nguyễn Minh Đức nhếch môi, mắt nhìn một loạt những người phía sau, lúc thấy Tiểu Trư thì mắt hơi sáng lên, đến khi nhìn tới Ariel thì mắt sáng rực.



Gã đẩy Vu Phàm ra, đi về phía Tiểu Trư. Tiểu Trư nhìn thấy Nguyễn Minh Đức thì sắc mặt đã xấu rồi, lúc thấy gã đi về phía mình lại càng tái mặt.



Vu Phàm túm lấy tay Nguyễn Minh Đức, quát: “Mày muốn làm gì?”



“Làm gì?” Nguyễn Minh Đức khinh bỉ nhìn anh ta, “Bọn họ chỉ là một đám binh nhất binh nhì, chẳng lẽ anh không dạy họ lúc gặp trưởng quan thì phải chào hỏi sao?”



Vu Phàm trừng mắt lườm Nguyễn Minh Đức, răng nghiến kèn kẹt.



Nhóm nữ binh đi sau anh ta cũng nhíu mày, nhưng vẫn chào Nguyễn Minh Đức.



“Chào trưởng quan.”



“Chào trưởng quan.”



Ai nghe câu chào này cũng biết họ nghĩ một đằng nói một nẻo, thay vì nói họ đang chào Nguyễn Minh Đức, chi bằng bảo họ đang “hỏi thăm” mười tám đời tổ tông của gã thì đúng hơn.



Tiểu Trư trông có vẻ rất sợ, nhưng vẫn gượng mình chào Nguyễn Minh Đức.