Chú Ái Tinh Không

Chương 211 :

Ngày đăng: 01:07 22/04/20


Editor: Nguyệt



Sau khi tiễn bước một đám mê SM, bác sĩ Vương cuối cùng không chịu được nữa, nộp đơn xin nghỉ việc lên thuyền trưởng, rồi vội vàng bỏ chạy trong lần hạ cánh xuống tinh cầu tiếp theo.



Nơi nhóm Ariel dừng chân là một tinh cầu trung chuyển loại nhỏ, ngoài các bãi đỗ cho phi thuyền chỉ có một tòa nhà hành chính cùng ký túc xá tạm trú.



Nghỉ ngơi tại đó hai ngày, phi thuyền loại nhỏ mà họ chờ đã đến. Trong hai ngày này, Ariel đã có cảm nhận sâu sắc thế nào là dục vọng bùng nổ bất kỳ lúc nào. Không lý do, không điềm báo, thậm chí Chung Thịnh chỉ vô tình chạm vào hắn, trong người liền như có ngọn lửa bốc lên, cháy hừng hực.



May là bọn họ ở trong khu tạm trú, lúc nào cũng tiện về phòng, không thì Ariel mất hết cả thể diện.



Sau khi lên phi thuyền, Ariel mới biết ngoài họ ra còn có ba binh sĩ khác nữa. Ba người này luôn duy trì một khoảng cách với họ, giả vờ như không thấy, chỉ có anh lính đi đầu trao đổi vài câu với họ, còn hai người kia tập trung lái phi thuyền suốt, chẳng hé răng lần nào.



Ariel và Chung Thịnh đã quen đi làm nhiệm vụ tuyệt mật nên thấy rất bình thường. Nhưng Từ Vệ Quốc lần đầu tiên nhận nhiệm vụ kiểu này, cho nên khó tránh khỏi bất mãn với thái độ như vậy.



Vào lần thứ n Từ Vệ Quốc phàn nàn mấy binh sĩ kia chẳng khác gì người câm, Ariel thản nhiên nói: “Càng ít trao đổi càng tốt, không trao đổi sẽ không lộ thông tin. Người như họ là thích hợp làm nhiệm vụ kiểu này nhất.”



Từ Vệ Quốc bĩu môi: “Các cậu thì sướng rồi, cả ngày dính lấy nhau lăn lộn trên giường. Đáng thương tôi đây lủi thủi một mình, muốn nói chuyện cũng chẳng có ai nghe.”



Ariel liếc gã, bày tỏ thái độ khinh bỉ với loại không ốm mà rên như gã.



Chung Thịnh thì hơi xấu hổ, dù sao cũng là Từ Vệ Quốc nói cho anh biết “bệnh tình” của Ariel, cho nên mỗi lần mặt Ariel đổi sắc kéo anh về phòng, Từ Vệ Quốc đều biết hai người muốn làm gì.



“Đừng có càm ràm. Ngày mai là đến nơi rồi. Tốt nhất anh nên nghĩ xem nơi chúng ta sắp tới có gì bất thường không.”



“Có gì mà bất thường?” Từ Vệ Quốc chắp tay sau đầu, lười biếng đáp, “Bọn họ đến tinh cầu đó để tìm thuốc giải thôi mà. Một tinh cầu nguyên sinh thì có gì nguy hiểm chứ.”



Ariel nhìn gã, không nói gì. Đúng là PE – 0921 là một tinh cầu nguyên sinh, nhưng nó không đơn giản như những gì viết trên báo cáo.



Nhìn bề ngoài, nơi đó rất an toàn, trên mặt đất có một vài loài động vật hoang dã hình thể cao lớn, nhưng không thể chọi lại cơ giáp. Còn trên thực tế, thành phần nguy hiểm của tinh cầu này nằm ở dưới mặt đất.



Phía dưới ngọn núi cao nhất trên tinh cầu đó là một động đá vôi khổng lồ. Có một loài dây leo kỳ lạ sinh trưởng trong đó.
Vốn hắn không muốn đến tinh cầu PE tiếp ứng con chim khổng tước kia. Căn cứ vào chuyện xảy ra đời trước, đội quân tìm kiếm thuốc giải mà con chim khổng tước kia mang theo tuy là chết hết, nhưng hắn vẫn thành công đào thoát.



Bây giờ hắn tham dự vào nhiệm vụ lần này, bánh răng đã lệch, sự việc sẽ không diễn biến như trước nữa, cho nên hắn không dám chắc điều gì cả. Hắn rất ghét con chim khổng tước kia, lại không muốn gã chết. Nếu thực sự xảy ra điều gì ngoài ý muốn, khiến con chim khổng tước kia chết trước, e là sẽ ảnh hưởng không nhỏ đến tương lai sau này.



Đời trước, hắn được lên làm chỉ huy quân khu V không chỉ nhờ vào cố gắng của bản thân, mà có một phần không nhỏ là nhờ tướng quân Clifford nâng đỡ. Hắn còn thấy làm lạ là bố mình lấy đâu ra nhiều quyền lực quan hệ để đưa mình lên vị trí cao như thế, nay xem ra, bố đã sớm bắt tay hợp tác với nhiều người rồi.



Hắn không dám chắc nếu không có sự ủng hộ của đế quốc Elan, bố hắn còn có thể đạt tới vị trí cao như đời trước không, nên không muốn mạo hiểm.



Lại nói, đời trước, quan hệ giữa hoàng thất Elan và Liên Bang rất tốt, chỉ thỉnh thoảng có tranh chấp nhỏ, nếu vì hắn trọng sinh dẫn đến đại hoàng tử chết … vậy thì ai biết được trưởng công chúa sau khi lên ngôi sẽ thi hành chính sách gì?



Cô ta mà ủng hộ đối thủ của bố hắn thì hậu họa khôn lường.



Ariel nhanh chóng đưa ra quyết định: “Được, tôi đồng ý với anh.”



Không thể để con chim khổng tước kia xảy ra chuyện gì được, ít nhất là không phải bây giờ!



“Tốt quá. Để tôi đi nói với họ, bảo họ chờ chúng ta ở điểm tiếp viện.” Từ Vệ Quốc rất vui vì Ariel ủng hộ ý kiến của mình. Dù sao ba người cũng nhận được lệnh chờ ở điểm tiếp ứng, thay đổi kế hoạch là việc rất mạo hiểm.



Ba binh sĩ điều khiển phi thuyền nhận được lệnh phải nghe theo sự chỉ huy của họ, cho nên không có ý kiến gì với quyết định của Từ Vệ Quốc.



Thế là, ba người điều khiển phi thuyền đáp xuống tinh cầu PE – 0921.



Tính theo thời gian tập hợp định trước, chắc hẳn đoàn người của nhị hoàng tử đã đến đây được hơn một tuần. Bởi vì không có mục tiêu rõ ràng, cho nên họ đành phải dựa vào máy dò tìm của Học viện Y học đế quốc Elan để tìm thuốc giải độc.



Họ không biết thành phần cụ thể của thuốc độc, nhưng lại tình cờ đọc được tư liệu về loại thuốc có dược tính hoàn toàn tương phản với nó.



Đóng băng đại hoàng tử chỉ là cách giải quyết tạm thời. Nếu lấy được loại thuốc có dược tính hoàn toàn tương phản với thuốc độc, thì rất có khả năng họ sẽ nghiên cứu ra thuốc giải. Xuất phát từ tâm lý đó, nhị hoàng tử quyết định mạo hiểm đến PE – 0921 một chuyến để tìm thuốc giải.



Tư liệu về loại thuốc đó được ghi trong báo cáo khoa học Liên Bang cung cấp cho đế quốc Elan, có nêu rõ địa điểm lấy được mẫu vật thí nghiệm là một tinh cầu nguyên sinh thuộc quyền làm chủ của Liên Bang. Có điều, vì tinh cầu này chưa được khai thác, nên có nhiều thứ không được ghi chi tiết trong báo cáo.