Chú Ái Tinh Không

Chương 222 :

Ngày đăng: 01:08 22/04/20


Editor: Nguyệt



Ariel chẳng thèm để ý đến ánh mắt tức tối gần như sắp bốc lửa của Zaccai. Đùa chắc, trước đây lúc hắn trở thành thần tượng của Liên Bang, là thiếu tướng trẻ tuổi nhất, có biết bao nhiêu fan cuồng nhìn hắn với ánh mắt nóng bỏng hơn Zaccai nhiều. Ariel có thể không để ý đến những người đó thì đương nhiên cũng có thể ngó lơ Zaccai.



Lại nói, Ariel là ai? Là con trai tướng quân Clifford – chiến thần của Liên Bang! Thân phận, địa vị, năng lực, xét ở mặt nào hắn cũng có tư cách để kiêu ngạo, chẳng qua tính hắn không thích phô trương thôi. Nhưng với con chim khổng tước mình cực kỳ căm ghét này, hắn không ngại dùng ngôn ngữ châm chọc một phen.



Suy cho cùng thì thân phận của Ariel đã quyết định sẵn từ lúc sinh ra hắn sẽ đứng ở vị trí cực cao, những người bình thường không đáng để hắn tức giận, thỉnh thoảng có nổi tính lòng dạ hẹp hòi cũng có thể dựa vào quyền lợi nắm trong tay dạy cho họ một bài học nho nhỏ. Nhưng con chim này có thân phận đặc thù, khiến hắn nhiều lúc không ra tay được, cho nên phải dùng đến võ mồm.



“Loài thực vật này có nhu cầu cực cao đối với năng lượng. Cho nên tôi đề nghị dùng hộp năng lượng dự bị để dời sự chú ý của nó.”



“Chúng tôi không có năng lượng dự bị.” Coca nói với vẻ hơi xấu hổ.



Chung Thịnh gật đầu. Bọn họ đã đoán được từ trước rồi. Có điều năng lượng dự trữ của họ còn nhiều nên không có vấn đề gì.



Zaccai gõ gõ ngón tay, nói: “Chúng ta không thể cứ thế ném hộp năng lượng đi để dời sự chú ý của nó được.”



“Làm thế khác nào chịu chết.” Chung Thịnh bình thản nói, “Tôi đã bảo rồi, loài thực vật này rất nhạy cảm với năng lượng. Anh lấy hộp năng lượng ra chẳng khác gì biến mình thành con mồi của nó. Đương nhiên, nếu điện hạ Zaccai thích xả thân cứu người như thế thì cứ làm tự nhiên.”



Zaccai đen mặt, trừng mắt lườm Chung Thịnh. Học sinh trường Đệ Nhất có vấn đề hả? Tên mặt trắng kia thì thôi đi, sao đến cậu ta cũng đột nhiên khích bác nói đểu mình rồi? Quả nhiên Vệ Quốc vẫn tốt nhất!



“Khụ khụ, điện hạ, chúng ta cứ nghe hết kế hoạch của cậu ta đã.” Coca đứng ra giảng hòa thay nhị hoàng tử điện hạ của mình. Hết cách rồi, người trong lòng nhị hoàng tử điện hạ là người Liên Bang, nên bọn họ cũng không thể để quan hệ đôi bên quá căng thẳng.



Zaccai rầu rĩ im lặng. Từ Vệ Quốc không nhịn được nhếch môi cười trộm. Lúc trước khi còn ở trường Đệ Nhất, Zaccai làm gã ức chế không biết bao nhiêu lần. Giờ Chung Thịnh với Ariel thi nhau đả kích hắn, sao gã lại thấy thích thú thế này nhỉ?
“Phù … các cậu làm tôi lo chết đi được.” Từ Vệ Quốc cảm thấy mười phút vừa rồi quá lâu, nhìn họ mấy lần suýt soát tránh được dây leo mà gã lo đến nín thở.



“Yên tâm, nếu không chắc chắn thì chúng tôi sẽ không làm.” Chung Thịnh cười với Từ Vệ Quốc. Anh có thể cảm nhận được sự quan tâm trưởng quan Từ dành cho họ.



“Chắc chắn?” Từ Vệ Quốc hừ một tiếng, “Nói cho các cậu biết, nếu cái gì cũng chắc chắn thì trên đời đã chẳng có chuyện gì ‘ngoài ý muốn’ rồi.” Nói rồi gã lại cảnh cáo: “Hai thằng nhóc thối này, lần sau bớt làm mấy chuyện nguy hiểm như thế đi, ông đây sắp vì mấy đứa mà giảm thọ mười năm rồi.”



Chung Thịnh cười không nói. Anh hoàn toàn tin tưởng Ariel. Nếu Ariel đã nói là an toàn, thì chắc chắn không có vấn đề gì.



“Được rồi, bắt đầu kế hoạch thôi.” Ariel ngắt lời Từ Vệ Quốc. Tuy là Từ Vệ Quốc quan tâm Chung Thịnh, nhưng Ariel nghe vào tai vẫn thấy khó chịu. Người của hắn từ bao giờ lại cần người khác quan tâm? Anh ta cứ trông chừng cho tốt con chim khổng tước kia đi, để hắn ta đừng có đá lông nheo lung tung, khiến người ta phát tởm.



“Ok.” Từ Vệ Quốc đáp, khởi động hộp năng lượng.



Trong thân thể đã phân hủy hơn nửa của động vật bắt đầu phát ra sóng năng lượng cực mạnh. Hang động lại một lần nữa xôn xao, dây leo thi nhau bò đến chỗ mấy thi thể chứa hộp năng lượng.



Lớp này đến lớp khác, tương tự như vừa nãy, dây leo nối tiếp nhau bao bọc thi thể động vật, mấy dây leo đang quấn chặt cơ giáp cũng dần dần buông lỏng, rồi lao vút đến chỗ phát năng lượng.



Mấy chiếc cơ giáp vừa rồi bị dây leo bao phủ nay cuối cùng cũng lộ diện, cái nào cũng thương tích đầy mình. Trong số đó, chiếc của Zaccai suýt bị gai dây leo đâm thủng khoang điều khiển.



Nhìn cơ giáp của Zaccai thảm như thế, Từ Vệ Quốc bỗng hoảng sợ. Nhiệm vụ quan trọng nhất lần này của họ là hộ tống Zaccai, nếu hắn xảy ra chuyện gì thì hỏng.



Từ Vệ Quốc sốt ruột vội mở kênh liên lạc hỏi: “Zaccai, không sao chứ?”