Chú Ái Tinh Không

Chương 232 :

Ngày đăng: 01:08 22/04/20


Editor: Nguyệt



“Quân đội không có động tĩnh gì sao?”



Ariel nhẹ day trán: “Chàng ngốc quân đội đó đã bị hòa bình Liên Bang nhiều năm nay che mờ mắt rồi. Lúc trước khi Liên minh Cướp vũ trụ thành lập đã vậy, bây giờ vẫn thế. Họ cho rằng những băng cướp đó biến mất càng tốt, đỡ lãng phí binh lực.”



Chung Thịnh trầm mặc không nói. Các “tham mưu” chỉ biết ngồi phân tích trong văn phòng, không có tí kinh nghiệm thực chiến nào, cũng chẳng hiểu rõ về tập tính của cướp vũ trụ, không thể trông chờ họ phân tích ra cái gì hữu ích được.



“Tướng quân nói sao?”



“Bố rất chú ý đến chuyện này, nhưng tạm thời không có thời gian để điều tra. Hiện giờ quân đội đang xôn xao tranh luận xem có nên để binh lính tiến hành cải tạo gene không, bố vẫn đang cố gắng kiểm soát tình hình.”



“Tướng quân Clifford nghĩ sao về việc cải tạo gene?”



Ariel hơi nhếch môi: “Bố kiên quyết phản đối kế hoạch cải tạo gene. Xác suất thành công 50% ư? Có khác nào lấy tính mạng của binh sĩ đi đánh bạc đâu.”



Chung Thịnh ra chiều đăm chiêu gật đầu. Trên chiến trường, khi cần thiết, để giành được thắng lợi, tướng quân Clifford có thể dùng mấy vạn lính Liên Bang làm mồi nhử, nhưng mục đích là để giành lấy thắng lợi cuối cùng. Để binh lính chết trên bàn thí nghiệm một cách vô nghĩa như thế, đương nhiên ông sẽ không đồng ý.



“Quân khu I của tướng quân bất đồng ý kiến à?”



Ariel gật đầu với vẻ khó chịu: “Thời buổi nào cũng có những kẻ thiển cận như thế, chỉ nhìn thấy cái lợi trước mắt mà không để ý gì đến tính mạo hiểm của sự việc.”



Chung Thịnh thầm thở dài. Đời trước lúc anh làm phó quan cho Ariel, người này đã lên làm sĩ quan chỉ huy quân khu V, lúc đó tướng quân Clifford cũng nắm chắc trong tay quyền điều khiển quân khu I, bấy giờ hai cha con như cánh diều no gió trên bầu trời quân đội. Còn bây giờ, ngài Ariel giỏi mấy vẫn cần thời gian để tích lũy, vẫn chỉ là một học sinh bình thường, biết rất nhiều việc mà không thể giúp được tướng quân Clifford.




“Nhớ kỹ, bây giờ con chỉ là một học sinh, nhiệm vụ của con là học tập cho tốt. Sau này nhất định con sẽ vào quân đội, lấy được thành tích xuất sắc, bởi vì con là con trai của John Clifford, trong người con chảy dòng máu của quân nhân.”



“Vâng thưa bố, con hiểu rồi ạ.”



“Tốt lắm. Bây giờ con không cần bận tâm đến chuyện gì cả. Mấy vấn đề đó con cũng không giải quyết được. Đừng lo, dù có thế nào thì các sĩ quan chỉ huy quân khu cũng sẽ không tùy tiện áp dụng phương pháp đó. Bởi vì một khi tin này lộ ra ngoài, có thể họ sẽ mất hết danh dự.” Tướng quân Clifford hơi nheo mắt lại, trên gương mặt nghiêm túc thoáng qua nét toan tính nham hiểm của loài cáo.



Ariel nhướn mày ra chiều đã hiểu. Lên được đến chức chỉ huy quân khu thì đâu thể là hạng ngu ngốc, có là người lạnh lùng nghiêm túc như bố thì vẫn có một mặt xảo quyệt thôi.



Hiện giờ kế hoạch cải tạo gene đang gây xôn xao dư luận. Cho dù những con cáo già đó thực sự có suy tính ấy thì cũng không dại gì nói ra.



Kết thúc cuộc gọi, Ariel bình tĩnh trở lại. Sự kiện cướp vũ trụ biến mất vừa mới xảy ra, cho dù kẻ thủ ác đứng sau chuyện này thực sự là giáo sư Tesla, thì ông ta cũng cần thời gian để huấn luyện đám cải tạo gene đó.



Hắn không biết cần bao nhiêu thời gian để người cải tạo đạt đến trình độ như Huyết Dạ, nhưng hắn hiểu rằng việc mình cần làm bây giờ là chạy đua thời gian với ông giáo sư kia. Hắn phải mau chóng nhập ngũ, chỉ có vào quân đội mới lập được chiến công, mới đẩy nhanh tốc độ leo lên vị trí cao, mới có quyền lên tiếng.



Người cải tạo gene vẫn tiếp tục là đề tài nóng sốt được bàn luận sôi nổi. Dường như mỗi khi chuyện này có dấu hiệu chìm xuống, là một hãng truyền thông nào đó lại đăng tải nội dung mới về cải tạo gene.



Liên Bang nhìn như bình lặng, thực chất đang ngấm ngầm dậy sóng. Vô số ánh mắt từ trong bóng tối quan sát xu hướng phát triển của chuyện này.



Sau khi ý thức được âm mưu cất giấu đằng sau nó, Ariel càng khắc khổ rèn luyện, tiểu đội Giảo Lang cũng bị hành hạ đến kêu khổ liên mồm.



Ariel đã ác với mình rồi, với bọn họ còn ác hơn. Lượng huấn luyện mỗi ngày chỉ ít hơn giới hạn chịu đựng của họ có một tí. Các thành viên trong đội luôn trong tình trạng một giây trước khi kiệt sức thì huấn luyện kết thúc. Cường độ huấn luyện khủng khiếp như thế khiến các sĩ quan giảng dạy trong trường cũng phải giật mình thảng thốt.