Chú Ái Tinh Không

Chương 236 :

Ngày đăng: 01:08 22/04/20


Editor: Nguyệt



“Họ chỉ đồng hành với chúng ta cùng lắm nửa tháng, sau khi ra tiền tuyến sẽ tách ra. Nếu họ là cấp dưới của anh, thì anh sẽ tốn công một chút để dạy dỗ họ. Nhưng đằng này lại chỉ là người qua đường, cho nên cứ giao việc dạy bảo cho cấp trên tương lai của họ đi. Anh chỉ cần trong thời gian nửa tháng này họ không gây phiền phức cho chúng ta là được, còn lại thì mặc kệ.”



So với tình hình hơi căng thẳng bên Ariel, thì bên phía nhóm Hạng Phi với Lâm Phỉ Nhi lại được hoan nghênh nhiệt liệt hơn nhiều.



Hầu hết các tiểu đội đều do lính nhập ngũ đã lâu làm tiểu đội trưởng. Trong tình huống đó, họ sẽ rất vui vẻ chào đón học sinh ưu tú của trường Đệ Nhất hơn học sinh các trường khác.



Đương nhiên, thỉnh thoảng cũng có mấy tên có mắt như mù muốn khiêu chiến uy nghiêm của tiểu đội trưởng. Nhưng hiển nhiên là, dù tân binh hay lính cũ, đã có tư cách giữ chức tiểu đội trưởng thì đều là hạng khó xơi. Sau vài lần “giao lưu”, ai không phục hay gây chuyện đều bị xử lý hết.



Trên con tàu chiến này, tiểu đội của Ariel chẳng có gì nổi bật. Một phần vì Ariel không muốn phô trường, một phần là vì cuộc nói chuyện ngày hôm đó thành công trấn áp các đội viên còn lại.



Sau vài ngày, học sinh từ nhiều trường quân đội khác đều đến tụ họp. Xung đột giữa lính mới và lính cũ ngày càng gay gắt. Không biết vì lý do gì, có những lần xung đột đến đổ máu, vậy mà sĩ quan chỉ huy con tàu không hỏi han gì đến.



Nhóm Hạng Phi đều thấy khó hiểu, không kìm được chạy đến hỏi Chung Thịnh. Chung Thịnh thì thấy trò này đã nhiều rồi, cho nên chỉ cười cười giải thích cho họ nghe. Hiện giờ trên con tàu này có rất nhiều tranh chấp giữa lính mới và lính cũ, nếu mạnh mẽ đàn áp thì dù bên bị trấn áp là lính cũ hay lính mới, thì đều sẽ tạo khoảng cách giữa hai bên. Ngược lại, nếu lợi dụng những xung đột này để tạo cơ hội cho họ xác lập uy quyền, thì mọi người sẽ bằng lòng tin phục.



Đừng nghĩ rằng cấp trên mặc kệ xung đột của bọn họ. Một khi có hành vi nào vượt quá giới hạn, thì cả hai bên đều phải nhận hình phạt.



Nhóm Hạng Phi gật gù với vẻ đăm chiêu. Chung Thịnh không khỏi mỉm cười, nhớ lại chuyện đời trước mình cũng từng như thế.



Thanh niên mà, đã là lính thì ai chẳng đầy nhiệt huyết, cứ cho họ giải phóng nó ra là được. Trong quân đội, nắm đấm càng có sức thuyết phục hơn quân hàm. Chỉ cần cho mọi người thấy rõ năng lực, thì sẽ không ai ý kiến gì.



Hiện giờ cấp trên đang âm thầm quan sát các tiểu đội trưởng, cả lính cũ lẫn lính mới, chỉ cần có thể kiểm soát được đội viên của mình thì đều thuộc dạng nhân tài đáng đào tạo.



Cấp trên bây giờ không còn nhiều thời gian để từ từ khảo sát năng lực từng người một, chỉ đành thông qua biện pháp bạo lực mà đơn giản này để lựa chọn sĩ quan từ tầng bậc dưới.



Giờ nghĩ lại thì Ariel từ ngày đầu tiên đã hoàn toàn khống chế được tiểu đội của mình quả thật là rất xuất sắc. Mặc dù cách thức có hơi thô bạo, nhưng trên con tàu này, đội nào càng yên ổn, càng tỏ ra bình thường thì tiểu đội trưởng càng được đánh giá cao.
“Tôi trả thù cái gì nào? Lần trước Cốc Vũ chê chúng ta săn nhiều quá nên khấu trừ một nửa con mồi, lần này tôi huấn luyện bộ đội danh chính ngôn thuận, cậu ta sẽ không thể cắt xén con mồi của chúng ta.” Phó quan nói như thể có lý lắm.



Râu quai nón liếc nhìn hắn, không nói nữa, mở bản đồ vũ trụ, nhìn một hành tinh màu lam xám trên lộ trình của con tàu.



“Hiện giờ … đang là mùa bọn săn trộm hoành hành nhỉ.”



“Đúng vậy.” – Phó quan cười tủm tỉm đáp.



Râu quai nón trừng mắt nhìn hắn: “Ý tưởng này không tồi, nhưng phiền phức quá.”



“Đâu phải phiền phức của ông, sợ cái gì.” Phó quan cầm cốc lên uống một ngụm, vẻ mặt rất thích thú.



“Mẹ, cho đám nhóc này đi huấn luyện chút đi, tôi thấy bảy ngày là đủ rồi đấy.”



“Đủ. Nhưng ông định cho chúng nó vũ khí gì?”



“Còn vũ khí gì nữa, một ba lô quân dụng tiêu chuẩn, một súng laser. Chẳng lẽ lại cho chúng nó mỗi đứa một cơ giáp?”



Phó quan hơi sựng lại: “Cũng được. Đã là huấn luyện thì chết vài người là chuyện bình thường. Ông làm báo cáo đi, tranh thủ kê thêm danh sách mấy người tử vong.”



Râu quai nón trừng mắt: “Cậu đi mà làm, tôi ghét nhất làm báo cáo.”



Phó quan trầm mặc một lát mới nói: “Được rồi! Được rồi! Tôi làm thì tôi làm. Ông mau liên hệ với Cốc Vũ đi, trong vòng hai ngày xua hết đám người thường khỏi tinh cầu săn bắn.”



“Biết rồi, nói lắm.” Râu quai nón vung tay lên, sai phó quan của mình đi viết báo cáo, mình thì xoa xoa mặt, trưng ra nụ cười nịnh nọt, mở máy liên lạc gọi cho Cốc Vũ – sĩ quan chỉ huy tinh cầu săn bắn.