Chú Ái Tinh Không
Chương 250 :
Ngày đăng: 01:08 22/04/20
Editor: Nguyệt
“Nếu vậy thì tạm thời đừng sửa.” Ariel nhếch môi. Vấn đề này không ảnh hưởng đến kế hoạch của hắn.
“Sao?” Thượng úy ngẩn người. Mức độ đau đớn 70% đó, bị đánh trúng thì cảm giác không dễ chịu gì đâu. Ông còn nhớ có lần vì hiếu kỳ nên đã vào trung tâm huấn luyện đó một lần, điều chỉnh tỉ lệ 50%, kết quả là lúc bị một tia laser bắn trúng ông đau đến kêu ré lên.
“Được rồi, đi thôi, đưa tôi đến phòng điều khiển trung tâm huấn luyện.” Ariel không định giải thích cho vị thượng úy này nghe, bảo ông ta đi trước dẫn đường cho mình.
Thượng úy nhìn Ariel, sau đấy rùng mình. Xem ra thủ trưởng mới đến này quyết tâm cho binh sĩ chịu khổ một phen.
Đi theo thượng úy hậu cần Raul đến phòng điều khiển trung tâm huấn luyện, Ariel mở chốt kim loại trên tường.
Tiếng kim loại ma xát vang lên, cửa sổ lâu ngày không được sử dụng từ từ mở ra, cách một lớp thủy tinh trong suốt có thể nhìn thấy trong đại sảnh phần đông binh sĩ đang tranh cướp quyền sử dụng đản thương.
Ariel nhìn đồng hồ bấm giờ trên tay, ba phút đếm ngược đến giây cuối cùng, hắn dứt khoát bấm nút thả khí thôi miên.
Đây vốn là thiết bị để đối phó kẻ địch xâm nhập vào căn cứ. Nhưng vào tay Ariel rồi, nó lại thành đòn roi để dạy dỗ binh sĩ.
Có mấy tên xui xẻo phản ứng chậm hít nhiều khí thôi miên nên ngất xỉu. Chung Thịnh quay đầu lại đưa mắt ra hiệu, các vệ binh theo sát họ nãy giờ hai mắt sáng rực vội vàng ra ngoài. Chỉ lát sau đã thấy hơn mười vệ binh đeo mặt nạ phòng độc kéo các binh sĩ hôn mê bất tỉnh ra ngoài.
Raul lại không kìm được lau mồ hôi. Vị thiếu tá mới đến này đúng là làm ông kinh hãi, đến nỗi … không sao diễn tả được.
“Chung Thịnh.”
“Có!”
“Đi làm mẫu cho họ xem. Khống chế thời gian trong một tiếng đồng hồ.”
“Rõ, thưa trưởng quan!” Chung Thịnh giơ tay chào rồi rời đi.
“A!”
“Áu! Đau chết tôi!”
“Ôi đệt … chân … đứt chân rồi.”
Rất nhiều binh sĩ vừa bắt đầu đã gào la thảm thiết. Tuy đây là không gian giả tưởng, nhưng đản thương lại giật điện họ không thương tiếc.
Ed nhíu mày. Một đám nhao nhao ồn ào như thế khiến cậu ta hơi khó chịu. Thế là cậu ta mở mục ngăn cách, chặn hầu hết mọi người ngoài hệ thống của mình.
Nhìn các binh sĩ kia thoáng chốc đã biến mất, Ed vừa lòng nheo mắt, bắt đầu cẩn thận thăm dò không gian huấn luyện.
Trong trung tâm huấn luyện giả tưởng, từng chiếc đản thương màu đen thỉnh thoảng lại chớp lên ánh điện, tiếp sau đó là tiếng kêu gào thảm thiết của các binh sĩ.
Ariel vẻ mặt bình thản ngồi trong phòng điều khiển, một tay chống cằm nhìn về phía trước. Tiếng kêu la vang lên thảm thiết, mỗi lần như thế hắn lại chỉ huy các vệ binh mở đản thương nào đó, lôi người đã ngất xỉu bên trong ra, ném sang một bên.
Raul lòng thầm run sợ đứng phía sau Ariel, nhìn vị sĩ quan chỉ huy mới tới này tha đám binh sĩ “ngông nghênh cuồng ngạo” lúc trước như tha chó vứt sang một bên, tên nào tên nấy mặt mày tái nhợt hai mắt nhắm nghiền. Nếu không phải ngực còn phập phồng, Raul thậm chí còn nghĩ hay là bọn họ chết rồi.
Raul nuốt nước miếng cái ực, thật cẩn thận xê dịch đến góc phòng điều khiến, ý đồ làm giảm cảm giác tồn tại của mình.
Thủ trưởng mới này thật đáng sợ. Một sĩ quan hậu cần như ông không cần huấn luyện thường xuyên. Nhưng nhìn cái đám cao ngạo lúc trước nay thành ra thê thảm, ông đương nhiên cũng thấy e ngại.
“Thượng úy Raul.”
Raul nghe Ariel gọi tên mình, lập tức đứng thẳng người, giọng sang sảng đáp: “Có tôi!”
Mới vài phút trước, ông đã quyết định, nếu vị sĩ quan chỉ huy này không có hành động gì phản lại Liên Bang, thì ông sẽ không phản đối bất cứ ý kiến gì của đối phương.