Chú Ái Tinh Không

Chương 258 :

Ngày đăng: 01:08 22/04/20


Editor: Nguyệt



Chung Thịnh nhìn anh lính nọ, gật đầu: “Vậy chúng ta vào cơ giáp trước rồi bắt đầu trận đấu sau.”



“Vâng, thưa trưởng quan.” Anh lính kia đã gạt bỏ hết mấy ý đồ chiêu trò nảy ra lúc nãy. Viên phó quan này mạnh như thế, anh ta chỉ cần cầm cự một lúc, đừng để mất mặt như Johnny lúc nãy là đã thỏa mãn lắm rồi.



Hai người đồng thời giải phóng cơ giáp. Những người đứng xem xung quanh có chú ý tới trước lúc thu lại cơ giáp, Chung Thịnh đã điều chỉnh cơ giáp tạo tư thế nửa quỳ kỳ lạ. Ai nấy đều thầm nhủ, lát nữa phải tìm chỗ nào đó giải phóng cơ giáp rồi cài đặt tư thế khởi động như vậy mới được.



Sau khi hai người vào cơ giáp, Ariel ra hiệu lệnh: “Bắt đầu!”



Hai chiếc cơ giáp, một cái lam bạc, một cái xám đen, cùng lúc tăng tốc lao lên. Vũ khí lạnh đôi bên chạm nhau phát ra tiếng “keng” đinh tai.



Đá vòng cầu, lộn ngược, đâm lén, đá móc …



Cơ giáp lam bạc làm một loạt động tác căn bản rất thành thạo trôi chảy.



Tiếng kim loại va chạm leng keng như nện vào ***g ngực các binh sĩ. Bọn họ sửng sốt nhìn chiếc cơ giáp lam bạc thông qua một vài điều chỉnh nhỏ mà kết nối được những động tác căn bản đơn giản rời rạc thành một mạch, cử động linh hoạt trôi chảy tấn công cơ giáp xám đen.



Cùng sử dụng động tác căn bản, cơ giáp xám đen làm rất thành thạo, nhưng có phần sượng cứng. Đặc biệt là khi so sánh với cơ giáp lam bạc, các đòn đánh của cơ giáp xám đen trông vụng về như một con rối hỏng.



Keng! Một tiếng giòn vang.



Trường đao của cơ giáp xám đen bị hất văng. Một thanh trường kiếm sắc lạnh đặt tại vỏ ngoài nguồn năng lượng của nó.



Lại thua rồi …



Chẳng hiểu sao mà trong đầu các binh sĩ cùng hiện lên câu này, như thể Chung Thịnh thắng là điều đương nhiên.



Các binh sĩ còn chưa phát hiện, vô hình chung trong thời gian một ngày ngắn ngủi, ý nghĩ Chung Thịnh = kẻ mạnh đã ăn sâu bén rễ trong đầu bọn họ.



“Wow … Phó quan Chung ngầu quá đi …” Nữ binh mặt mũi xinh đẹp kia cảm thán với vẻ mặt ước ao.
Họ đều là những sĩ quan bậc trung của sư đoàn 1 có quan hệ khá tốt với hai người. Đều là người có quân hàm thiếu tá, họ có nhiều cơ hội tiếp xúc với sĩ quan cấp cao, cho nên các sĩ quan cấp thấp khi gặp họ đều phải nể nang ít nhiều. Chí ít, người của tổng cục hậu cần chắc chắn không dám giở trò gì với họ.



Được sự giúp đỡ của các sĩ quan này, mấy viên chỉ huy của tổng cục hậu cần trong hai ngày nay đều bị mấy sĩ quan cấp cao hung hăng răn dạy một phen. Nếu không phải trang bị gửi đi không hợp yêu cầu, thì cũng là số lượng trang bị thiếu hụt so với số lượng kê khai trong báo cáo. Tóm gọn lại một câu: Đủ kiểu vạch lá tìm sâu soi mói ập đến.



Người của tổng cục hậu cần đâu có ngốc, bị gây khó dễ một phen như vậy tất nhiên là phải truy tìm nguyên do. Sau đấy, có người “uyển chuyển” nhắn với họ rằng, sĩ quan chỉ huy mới nhậm chức của tinh cầu vệ tinh số 17 là bạn tốt của các sĩ quan gây khó dễ cho họ. Thế là trưởng cục hậu cần lập tức hiểu ra.



Bởi vậy, khi thượng úy Raul gửi lại thông báo với tâm thái không hy vọng gì nó được xét duyệt, rồi sau đấy nhận được số trợ cấp khổng lồ đã thảng thốt lắm.



Đương nhiên, ông còn chưa tự kỷ đến mức nghĩ rằng đây là công lao của mình. Đệ trình hai lần đã được cấp vật tư quân nhu nhiều thế này, mấy người của tổng cục hậu cần còn nảy lòng tốt, chẳng những trợ cấp đúng như trong báo cáo, mà còn tặng thêm một đống linh kiện duy tu cơ giáp.



Ông gãi cằm, trong lòng lại nâng vị trí của viên sĩ quan chỉ huy mới đến lên một bậc.



Có đầy đủ vật tư, đặc biệt là hai mươi khẩu pháo phòng ngự kia, toàn bộ căn cứ đã xây dựng được hệ thống phòng thủ kiên cố. Nhờ thế mà Ariel cuối cùng cũng có thể thoải mái huấn luyện các binh sĩ.



Khi các binh sĩ bị Ariel tra tấn đến sống dở chết dở biết chuyện lượng huấn luyện sẽ còn gia tăng, cả đám đều rơi lệ đầy mặt, vô cùng nhớ nhung mấy viên chỉ huy bị họ đuổi đi lúc trước.



Không hoàn thành nội dung huấn luyện? Nhịn bữa tối!



Huấn luyện không đạt tiêu chuẩn? Chích điện!



Khóc lóc om sòm giở trò giả bệnh? Tống thẳng vào phòng tạm giam!



Trong nửa tháng này, vệ binh trực thuộc sĩ quan chỉ huy ai nấy đều vui sướng ra mặt, phấn chấn vô cùng.



Rảnh rỗi thì xem trò hay, thỉnh thoảng lại tha mấy tên nhốt vào phòng giam. Cuộc sống sao mà sung sướng phấn khích thế chứ ╮[╯╰]╭



Sau mỗi buổi huấn luyện, các binh sĩ đều phải bò mới về được phòng ngủ. Dạo gần đây, lượng nước sử dụng trong căn cứ giảm mạnh. Mà cơ thể các binh sĩ thì ngày một nặng mùi.



Huấn luyện cả ngày mệt chết đi được, còn tắm táp gì nữa. Các bính sĩ còn lâu mới nói ra câu này!