Chú Ái Tinh Không
Chương 268 :
Ngày đăng: 01:08 22/04/20
Editor: Nguyệt
“Thưa trưởng quan, bố tôi là John Clifford.”
“Hử? Tôi biết rồi.” Râu quai nón nhún vai, “Cùng tên với tổng chỉ huy Quân khu I. Nếu không phải mặt mũi hai người không giống nhau, có khi tôi còn tưởng cậu là con ngài ấy.”
Chung Thịnh lại càng run vai dữ dội, cho dù bị Ariel dùng ánh mắt uy hiếp, anh vẫn không thể nhịn được.
Ariel: “… Tôi giống mẹ nhiều hơn.”
“À, thế chắc lúc trẻ mẹ cậu đẹp lắm.”
Allen đứng sau râu quai nón làm bối cảnh nãy giờ thực sự không chịu nổi nữa. Từ đầu đến giờ thủ trưởng cứ làm mấy trò con bò, vốn hắn cũng muốn xem trò cười, nhưng thấy thủ trưởng lộ ra vẻ IQ có hạn này, thân là phó quan hắn thấy thật mất mặt.
“Trưởng quan, tôi nghĩ ý của trung tá Ariel là, bố cậu ấy chính là ngài John Clifford ‘đó’.” Allen nhấn mạnh vào chữ ‘đó’.
“À, ngài đó à … Cái gì cơ?!” Râu quai nón sửng sốt.
“Vâng, chính là tướng quân Clifford.” Allen nghiến răng nghiến lợi nói. Sư đoàn 1 có vị thủ trưởng ngố tàu này liệu có ổn không đây. Bình thường thì tư duy nhanh nhẹn, mưu lược tài trí lắm mà, chẳng lẽ đó là ảo giác?!
Râu quai nón giật mình hỏi: “Bố cậu là tổng chỉ huy Quân khu I?”
“Đúng vậy, thưa trưởng quan.” Ariel bình tĩnh đáp.
“Bảo sao … bảo sao ông già lại mắng tôi một trận.” Nhận ra mình lỡ mồm, râu quai nón càng nói càng nhỏ như đang lẩm bẩm. Cuối cùng gã đã hiểu vì sao cha già lại mắng gã có mắt không tròng, ra là vì con trai độc nhất của tổng chỉ huy Quân khu I đến làm lính cho gã mà gã chẳng hay biết gì.
Nhưng gã vốn ghét tiệc tùng xã giao, đến khi trưởng thành thì gần như ở riết trong quân đội, cho nên không biết Ariel. Mà Ariel lại che giấu bối cảnh xuất thân của mình, cho nên hắn bị lừa … à không phải, bị qua mắt cũng là điều dễ hiểu.
“Ừm … nếu cậu muốn vào quân đội thì sao không đi Quân khu I của bố cậu mà đến Quân khu IV làm gì?” Râu quai nón hỏi với vẻ bất mãn.
Cố gắng xem nhẹ từ “bố cậu”, Ariel trả lời rất bình tĩnh: “Tôi cần lập chiến công. Hiện tại Quân khu I đóng quân ở nơi cách chiến trường quá xa, tôi không có hứng thú.”
“Vậy sao không vào đơn vị khác mà cứ muốn đến chỗ tôi?” Râu quai nón vẫn còn khó chịu vì trận mắng của bố già.
Ariel nhún vai: “Tôi có tìm hiểu về đội quân của ngài, phong cách chiến đấu anh dũng quả cảm, ngài lại không chèn ép cấp dưới bao giờ, cho nên tôi nghĩ đây là nơi tốt nhất để phát triển sự nghiệp.” Dừng một lát rồi nói tiếp, “Với lại bố tôi cũng bảo tôi nên đến chỗ ngài.”
“Trưởng quan!” Cuttino với Trương Lam hốt hoảng hô lên.
Trương Lam nôn nóng bảo: “Trưởng quan, chỉ kiểm tra một tinh cầu nhỏ thôi mà, phái ai đi chẳng được, ngài cần gì phải …”
“Không nói thêm nữa.” Ariel phất tay, “Mọi người chú ý phòng thủ khu vực này. Tôi với Chung Thịnh chỉ cần cẩn thận một chút là ổn.”
“… Vâng.” Dù không muốn nhưng Cuttino với Trương Lam vẫn phải chấp hành mệnh lệnh.
Khi Chung Thịnh từ bộ hậu cần trở về, Ariel đã chuẩn bị xuất phát. Sau khi biết mục tiêu chuyến đi này, trông mặt Chung Thịnh bỗng trở nên khó coi.
“Sao vậy?” Ariel không ngờ Chung Thịnh lại có vẻ mặt này.
“Chỗ đó …” Chung Thịnh cau mày, môi mím chặt, “Đó là … là …”
“Là cái gì?” Ariel rất ngạc nhiên. Hắn chưa thấy Chung Thịnh ấp a ấp úng thế này bao giờ.
“Đời trước … chính là ở chỗ đó, anh …” Chung Thịnh nói với vẻ căng thẳng.
Bấy giờ Ariel mới chợt nhớ ra. Mấy năm nay sống yên bình làm hắn quên mất tinh cầu nhỏ đó chính là nơi hắn bỏ mạng. Bảo sao hắn cứ thấy quen quen.
Đôi mắt lam trở nên sâu thẳm. Tinh cầu này có điều khác thường liệu có liên quan gì đến cái chết của hắn đời trước không?
“Chuẩn bị đi, chúng ta đến đó một chuyến.”
“Phải đi thật sao?” Chung Thịnh vẫn bài xích chỗ đó. Anh không bao giờ quên được hình ảnh cơ giáp của Ariel nổ tung, không muốn nếm trải cảm giác tuyệt vọng đến chết lặng đó một lần nào nữa.
Chú ý tới sắc mặt Chung Thịnh không được tốt, Ariel ôm anh, hôn lên mặt anh một cái, dịu giọng nói: “Yên tâm, dù cho có vấn đề gì, chúng ta cũng sẽ không đối kháng trực diện, chỉ đến xem tình hình thế nào thôi.”
“Được rồi.” Chung Thịnh rầu rĩ đáp. Anh không hiểu sao Ariel cứ nhất quyết muốn đến đó, rõ ràng có thể phái cấp dưới đi thay mà.
Ariel nhoẻn cười. Hắn cũng không hiểu sao mình lại cố chấp đến thế. Nếu nhất định phải nói lý do, thì chắc là vì trực giác. Nơi đó cất giấu một bí mật khổng lồ. Một bí mật liên quan đến sự tồn vong của Liên Bang. Nếu phái cấp dưới đi, hắn lo bí mật này sẽ bị tiết lộ.
Vì đi đến địa điểm mình từng chết đời trước, cho nên Chung Thịnh vốn còn bị ám ảnh tâm lý đã chuẩn bị rất nhiều thứ, còn mang theo hai chiếc cơ giáp, một chiếc thuộc hệ tốc độ dùng để trinh thám, một chiếc là Kim Giáp Trùng phiên bản 2.