Chú Ái Tinh Không
Chương 271 :
Ngày đăng: 01:08 22/04/20
Editor: Nguyệt
Vốn là một kế hoạch vô cùng kín kẽ, không ngờ lại vì sao chổi xuất hiện mà để lộ sơ hở. Những người không phản ứng với phóng xạ sao chổi phát ra như người cải tạo gene làm sao biết được lính gác của căn cứ thường phải xin vắc–xin phòng dịch thì mới vượt qua được mấy tháng này.
Đúng là gần thành công trong gang tấc.
Từ đầu đến cuối, Ariel với Chung Thịnh đều đanh mặt, khí thế mãnh liệt chèn ép anh chàng nhân viên nghiên cứu đáng thương.
Anh kia không biết “chiến tích” hiển hách của hai sát thần này, nhưng càng nói sát khí trên người hai vị này càng nặng, khiến anh ta bồn chồn đến tim đập thình thịch, bước đi cũng cứng ngắc, mắt không dám nhìn họ mà chăm chăm hướng về phía trước, như thể ở đó có một cô em cực xinh đang ***.
Tất nhiên là Ariel với Chung Thịnh cố tình làm vậy. Bọn họ phải tranh thủ lần thị sát này để tìm ra một vài địa điểm mà người khác không chú ý đến để gài bom mini.
Những quả bom này một khi phát nổ có thể phá hủy một nửa tinh cầu. Hắn tin chắc trong căn cứ này sẽ không còn ai sống sót. Còn về tài liệu nghiên cứu …
Nếu hắn không nghe nhầm, anh nhân viên nghiên cứu kia nói là loại gene tàng hình này rất khó tìm, đây cũng là lý do vì sao số lượng sát thủ tàng hình hiện có trong căn cứ lại ít như vậy. Nếu cho nổ cả căn cứ, phá hủy hoàn toàn lượng gene dự trữ trong đây, thì dù quân Liên minh muốn nghiên cứu lần nữa cũng phải tốn rất nhiều thời gian.
Đến lúc đó, có khi họ chưa kịp nghiên cứu ra, chiến tranh đã kết thúc rồi.
Tham quan toàn bộ căn cứ xong, tên mập lấy cớ rời đi lúc trước lại xuất hiện. Vừa thấy gã đến, anh nhân viên kia liền lẩn ngay. Tên mập trán nổi gân xanh mà ngoài mặt vẫn phải tươi cười với Ariel và Chung Thịnh.
“Hai anh có vừa lòng với tiến độ của căn cứ không?”
“Ừm.” Ariel bâng quơ đáp một tiếng.
Tên mập lòng thầm chửi rủa, ngoài mặt lại cười tươi rói: “Nếu hai anh vừa lòng, không biết có thể nói tốt vài câu với vị kia chăng …”
Ariel gật đầu. Cái thái độ kiêu căng này chẳng những không làm tên mập giận mà còn khiến gã yên tâm hẳn.
Vừa giảm tốc đã thấy áp lực đằng sau tăng hẳn. Chung Thịnh vẫn không dừng bước, các dây thần kinh căng ra như dây đàn.
Chiến sĩ cải tạo gene đuổi theo Chung Thịnh đã hóa thành một con sói lớn, miệng há ra, nước miếng nhỏ giọt. Nó thấy Chung Thịnh giảm tốc độ, đôi mắt màu vàng liền ánh lên sự tàn nhẫn, chân phải đạp đất, lao bổ vào lưng anh.
Chính là lúc này!
Chung Thịnh lộn nhào tránh thoát đòn tấn công, không quay đầu lại đã nghe phập một tiếng, máu nóng văng ra làm ướt lưng áo.
Lấy đà nhảy bật lên chân cơ giáp, lúc vung người, Chung Thịnh liếc thấy cơ giáp của Ariel vung thi thể con sói bị trường kiếm đâm thủng kia đi xa.
Chung Thịnh nhếch môi cười, lòng thầm vui sướng. Quả nhiên anh và ngài Ariel vẫn phối hợp ăn ý như trước.
Vào trong khoang điều khiển, hai người chỉ huy cơ giáp chạy nhanh về phía phi thuyền.
Hơn mười chiến sĩ cải tạo gene chạy như điên đuổi theo bọn họ, thân hình đồ sộ nhất chính là tên mập kia giờ đã biến thành một con nhện khổng lồ.
Chẳng lẽ có tám chân nên chạy nhanh hơn sao? Chung Thịnh vừa chạy trốn vừa nghĩ.
Còn Ariel thì không quên lợi dụng quyền kiểm soát tối cao của mình để làm tê liệt toàn bộ vũ khí của căn cứ trên mặt đất.
Thật ra hắn làm thế có hơi thừa, vì lúc nãy tên mập đã giết hết lính gác của căn cứ, không hề có ý định dùng pháo bắn.
Lôi Ưng không hổ danh “Lôi đào tẩu”, tốc độ nhanh kinh hồn. Tấm khiên sau lưng càng là công cụ phòng ngự cực tốt những đòn tấn công đến từ phía sau.
Chung Thịnh với Ariel chạy thục mạng. Đến khi nhìn thấy phi thuyền phía trước rồi, Ariel đột nhiên ngừng lại.