Chú Ái Tinh Không
Chương 41 :
Ngày đăng: 01:05 22/04/20
Editor: Nguyệt
“Cái gì?” Thiếu tá Fergelad nhướn mày, sau đó quyết đoán cự tuyệt: “Không được, cậu mới chỉ là một tân binh, tuy rằng kỹ thuật của cậu so với tân binh đã được coi là xuất sắc, nhưng cậu tuyệt đối không thể chạy trốn khỏi sự truy kích của mười chiếc cơ giáp. Tôi không thể để cậu đi chịu chết.”
“Cho nên ngài định tự mình đi chịu chết phải không?” – Chung Thịnh lớn tiếng chất vấn – “Ngài cảm thấy mình là trưởng quan nên mình phải hy sinh đúng không?”
“Tôi …” Fergelad nghẹn họng.
“Ngài đừng quên, ngài không chỉ là một trưởng quan, mà còn là quan chỉ huy của chiến khu này. Nếu không có ngài chỉ huy, vậy quân ta sẽ hỗn loạn, hậu quả nặng như thế ngài gánh vác được sao?” Chung Thịnh không nói giỡn, trí năng trong thế giới giả thuyết có tính duy nhất.
Nếu đây là cuộc thi thăng cấp bình thường, thiếu tá Fergelad cũng là hình thức bình thường, vậy thế giới kia trong mạng chiến đấu sẽ không bị kết quả của nhiệm vụ ảnh hưởng.
Nhưng hiện tại, trong cuộc thi của Chung Thịnh lần này, trí năng tự mình ra trận, như vậy Chung Thịnh có thể cùng người này hợp tác, thậm chí được hắn trợ giúp mặt khác, tính nguy hiểm của vị trí năng này sẽ đề cao lên rất nhiều. Bởi vì tại đây, nếu hắn chết, thiếu tá Fergelad cũng chân chính “bỏ mạng”, một loạt các nhiệm vụ liên quan đến hắn đều bị hủy bỏ.
Có lẽ rất nhiều người đều không thèm để ý đến sống chết, nhưng là một quân nhân, dưới tình huống có khả năng, Chung Thịnh không thể trơ mắt nhìn chiến hữu của mình đi chịu chết, cho dù đó chỉ là một trí năng.
“Tôi …” Sắc mặt Fergelad càng thêm ảm đạm.
“Còn nữa, một điều cuối cùng …” Ngữ điệu nghiêm khắc của Chung Thịnh bỗng nhu hòa đi: “Hãy nhìn tiểu thư Stanny trong lòng ngài. Nếu ngài mất đi, cô ấy sẽ đau lòng thế nào? Ngài nhẫn tâm để cô ấy chìm đắm trong tự trách hết nửa đời sau sao?”
“Stanny …” Fergelad không nhịn được ôm siết thân thể mềm mại trong lòng, hôn nhẹ lên mặt cô.
“Với lại, trưởng quan, có lẽ ngài đã quá xem nhẹ năng lực của tôi rồi.” Chung Thịnh nói vô cùng tự tin: “Để tôi chính diện đối kháng với mười chiếc cơ giáp thì chắc chắn tôi không kiên trì được, nhưng nếu chỉ là thu hút sự chú ý của họ rồi rời đi, vậy tôi vẫn nắm chắc.”
Thử điều khiển một lát, quả nhiên sau khi tháo gỡ, chiếc cơ giáp này dù là tốc độ hay tính linh hoạt đều tăng lên rất nhiều. Tuy nhiên, vì đã dỡ hết phụ kiện, lớp bọc thép bên ngoài không dày, cho nên chỉ cần bị bắn trúng chắc sẽ hỏng hẳn … Mặc dù hiện tại trông nó cũng đã hỏng lắm rồi.
Chung Thịnh điều khiển cơ giáp đi tới trước mặt chiếc cơ giáp bị gai hợp kim gắn trên bả vai mình đâm thủng khoang điều khiển. Bởi vì chiến sĩ cơ giáp bị một kích trí mạng, cho nên chiếc cơ giáp này vẫn bảo toàn được tất cả vũ khí.
Dùng cánh tay người máy to lớn lật đi lật lại chiếc cơ giáp, tìm một hồi lâu Chung Thịnh mới đào được một quả pháo hiệu từ trong đùi của nó.
Chung Thịnh không khỏi xem thường. Khó trách trên mạng chiến đấu, lúc đối kháng với quân chính phủ, quân phản loạn vẫn luôn rơi vào hoàn cảnh xấu, ngay một quả pháo hiệu mà còn giấu kỹ thế này, muốn cầu cứu cũng khó.
Bùm!
Pháo hiệu màu đỏ rực nổ trên không trung. Chung Thịnh không nói hai lời xoay người chọn một hướng mà liều mạng chạy.
Không chạy không được nha, hiện tại anh là ‘thân hình yểu điệu’, bất cứ chiếc cơ giáp nào lên cọ một chút là sẽ xong đời. Muốn sống sót rời đi, biện pháp tốt nhất chính là dẫn mấy chiếc cơ giáp đó đuổi theo mình, nhưng không để bọn họ đuổi kịp.
Ầm ầm ầm ầm …
Không ngoài dự đoán của Chung Thịnh, sau khi mấy chiếc cơ giáp tuần tra chạy vào khu nhà nhỏ liền biết mình bị lừa. Một chiếc cơ giáp duy tu cố ý để lộ trước hệ thống giám thị của quân phản loạn, Chung Thịnh muốn không thu hút sự chú ý của họ cũng khó.
Nhóm quân phản loạn bị lừa tỏ vẻ rất tức giận, vốn dĩ phải trực ở cái nơi khỉ ho cò gáy này đã đủ buồn bực rồi, vất vả lắm mới có cô em xinh xắn xuất hiện, còn là một phóng viên, để bọn họ ngắm cho đẹp mắt, nào ngờ chỉ không chú ý một chút đã bị cứu đi. Đám con trai cô đơn sao chịu nổi điều này.
Chung Thịnh điều khiển cơ giáp thân hình gầy yếu chạy phía trước, nhóm quân phản loạn đuổi theo sau, cứ một trước một sau giằng co chừng năm giờ.