Chú Ái Tinh Không

Chương 64 :

Ngày đăng: 01:05 22/04/20


Editor: Nguyệt



Chung Thịnh nhìn những trang bị mà mình không mua nổi lại bị vứt tùy tiện trên mặt đất, không khỏi giật giật khóe mắt. Nhặt bừa một cái trong đống linh kiện này của ông lão đem đi bán cũng đủ tiền mua hai đến ba cái cơ giáp như loại anh đang dùng.



Biểu cảm của Giáp Trùng Chi Thần còn khoa trương hơn cả Chung Thịnh, cậu ta cứ không ngừng phát ra những tiếng cảm thán. Ariel với Chung Thịnh bất giác đi nhanh hơn mấy bước, kéo giãn khoảng cách với cậu ta, giả vờ như không quen biết.



“Aaaaa, đó là máy phát sóng điện từ!”



“Trời ơi, chẳng phải thiết bị ngụy trang bằng sóng siêu cao tần đây sao.”



“Ôi không, tôi nhìn thấy gì thế này, động cơ loại cải tiến hình song U.”



“Aaaa, ở đây còn có cả thiết bị mô phỏng lỗ đen nữa!!”



“Không … không được … Huyết Lang, mau tát em một phát đi, nhất định là em đang nằm mơ. Em nhìn thấy máy phản trọng lực!!! Không thể nào aaa!!!”



Sắc mặt Giáp Trùng Chi Thần biến đổi không ngừng, từ kinh ngạc cuối cùng đến ngơ ngẩn. Cậu thật sự không biết có phải mình đang mơ hay không. Tất cả những thứ này đều chỉ tồn tại trên lý thuyết, làm sao có khả năng xuất hiện trước mắt cậu được?



“Chậc chậc, cậu nhóc này có ánh mắt sắc sảo đó.” Có lẽ tiếng cảm thán của Giáp Trùng Chi Thần đã kinh động đến đại sư Ly Tâm, ông lão gầy gò râu bạc trắng lại đi ra từ sau đống linh kiện chất cao như núi.



“Không thể nào … không thể nào!” Giáp Trùng Chi Thần trợn tròn hai mắt, nhìn chằm chằm vào linh kiện hình vòng tròn mà ông lão cầm trong tay, cố nuốt nước miếng: “Đại sư … đó … đó có phải là …”



“Đúng vậy.” Đại sư Ly Tâm gật đầu với vẻ đắc ý: “Đây chính là máy tụ năng loại mới nhất, có thể chứa năng lượng bằng tổng năm mươi hộp năng lượng bình thường cộng lại.”



Năm mươi?




Ly Tâm đi quanh Kim Giáp Trùng vài vòng, quan sát một hồi, lại dùng cả đống dụng cụ lạch cạch nửa ngày, bấy giờ mới cười tủm tỉm ngoắc tay với Giáp Trùng Chi Thần: “Thế nào, có muốn bán chiếc cơ giáp này cho tôi không?”



“A …” Giáp Trùng Chi Thần ngẩn người.



Nói đùa sao, đại sư Ly Tâm lại muốn mua cơ giáp của mình?



Vẫn luôn không được để ý đến, lúc này Ariel mới bước lên, thản nhiên nói: “Xin lỗi, quyền sở hữu Kim Giáp Trùng đã thuộc về tôi.”



“Ồ?” Trong mắt Ly Tâm chợt lóe qua sự kinh ngạc. Ông quan sát Ariel một hồi, nhíu mày: “Cậu là người của công ty nghiên cứu phát triển cơ giáp?”



“Không phải.” Ariel đạm mạc trả lời.



Ly Tâm lại càng ngạc nhiên. Ông không nghĩ ra ngoài công ty phát triển cơ giáp còn có ai sẽ mua một chiếc cơ giáp bán thành phẩm như thế. Sở dĩ ông muốn mua nó là vì thiết kế của nó có một vài điểm mới lạ, độc đáo, làm ông cảm thấy hứng thú. Ông muốn mượn cơ hội này để đề cử cậu nhóc kia. Không ngờ có người còn nhanh tay hơn cả ông.



“Vậy cậu là …” Ly Tâm nhìn Ariel với vẻ khó hiểu. Nếu không phải nhân viên của công ty cơ giáp, thì cậu ta cần nó làm gì?



“Tôi lấy danh nghĩa giúp đỡ cậu ấy nghiên cứu phát triển chiếc cơ giáp này.” Ariel cười khẽ: “Nhưng mà, tôi cũng không ngại mở một công ty chuyên bán loại cơ giáp này.”



Ly Tâm sửng sốt: “Cậu có lòng tin vào chiếc cơ giáp này đến thế sao?”



Ariel cười gật đầu. Cơ giáp hệ Giáp Trùng lúc ấy bán rất chạy, sao hắn không tin cho được.



Ly Tâm rất ngạc nhiên. Từ giọng điệu của cậu ta, ông có thể đoán được gia thế cậu ta không tầm thường, nếu không đã chẳng dễ dàng tuyên bố sẽ mở một công ty bán cơ giáp. Nhưng niềm tin của cậu ta có phải có phần mù quáng quá không? Đây mới chỉ là một chiếc cơ giáp chưa hoàn chỉnh mà thôi.