Chú Ái Tinh Không

Chương 78 :

Ngày đăng: 01:06 22/04/20


Editor: Nguyệt



“Cứu?” Hồ Lập cười khẩy, nhìn mấy học viên bên cạnh cũng mang vẻ mặt chính nghĩa quả cảm. “Mấy đứa cũng muốn đi cứu?”



“Đương nhiên!” Lôi Tranh vốn luôn hàm hậu lại nói đầu tiên.



“Chẳng lẽ huấn luyện viên muốn chúng tôi thấy chết không cứu?” Samantha vẻ mặt lạnh lùng, trong mắt tóe ra sự phẫn nộ đang cố gắng đè ép.



Gerald và Hạng Phi không nói gì nhưng biểu cảm gương mặt đã nói lên tất cả.



“Tránh ra, sắp không kịp rồi!” Lâm Phỉ Nhi thấy cô gái kia bị ba người đàn ông lôi tuột vào trong con hẻm rồi, lòng càng nôn nóng sốt ruột.



“Không được! Trước khi lên tàu tôi đã nói rồi, ở đây đừng có xen vào chuyện của người khác.” Hồ Lập vẫn không nhúc nhích, chắn trước mặt Lâm Phỉ Nhi.



“Sao anh có thể …” Máu nóng xộc lên đầu, Lâm Phỉ Nhi không quan tâm người trước mặt là huấn luyện viên, quyết đoán ra tay đánh, muốn ép anh ta lùi ra.



Tiếc là cô đã quá coi thường gã đội trưởng thoạt nhìn nghèo túng này. Hồ Lập chỉ dùng một chiêu đã đánh trúng vai cô, làm nửa người tê liệt, toàn thân nhũn ra ngã xuống đất.



Thấy Lâm Phỉ Nhi ra tay, mấy người khác cũng lao lên.



Đáng tiếc, đối mặt với Hồ Lập hơn hẳn bọn họ, ai cũng chỉ bị gã đánh một đòn đã ngã phịch ra đất.



“Hai đứa không ra tay sao?” Hồ Lập lạnh lùng hỏi Chung Thịnh và Ariel, ngữ điệu lãnh đạm nhưng trong mắt lại thoáng qua ý cười.



Đến lúc đó, mọi người mới nhận ra Chung Thịnh và Ariel mạnh nhất trong mắt họ lại chẳng hề động đậy, nếu không có lẽ họ đã không thua nhanh như thế.



“Chung Thịnh! Tôi nhìn lầm cậu rồi!” Lâm Phỉ Nhi trơ mắt nhìn cô gái khuất hẳn sau góc hẻm, tiếng kêu thét càng lúc càng nhỏ, rồi im bặt, lập tức đổ hết giận dữ trong lòng lên đầu Chung Thịnh.



Lôi Tranh với Samantha cũng trợn mắt nhìn anh.



Ngược lại, Hạng Phi vốn rất hiểu Chung Thịnh đã bình tĩnh trở lại, bắt đầu suy nghĩ về nguyên nhân Chung Thịnh làm vậy.
“Ariel … cậu làm sao vậy?” Chung Thịnh bị nhìn chằm chằm như thế cả người đều thấy không thoải mái. Đời trước có bao giờ Ariel nhìn anh với ánh mắt khiển trách như vậy đâu, không lẽ anh đã làm sai chuyện gì sao?



“Ari …” Môi giật giật, Chung Thịnh muốn nói cái gì đó, nhưng bị nhìn như vậy làm anh không tài nào mở miệng ra được, cuối cùng chỉ đành mím môi, im lặng cúi đầu.



Không cần biết Ariel bất mãn cái gì, nguyên nhân chắc chắn là do mình. Nếu còn chưa nhận ra mình sai ở đâu, vậy thì cách duy nhất là mặc cho Ariel muốn xử phạt thế nào cũng được.



Ariel thấy Chung Thịnh trầm mặc, đôi mắt sâu thăm thẳm chỉ lướt qua một cái, rồi đi theo Hồ Lập.



Ariel đang giận, cực kỳ giận, vừa rồi Chung Thịnh chẳng nói gì làm hắn thấy bức bối không tả nổi. Đúng là Chung Thịnh đã tuyên thệ trung thành với hắn, nhưng tình huống vừa rồi đáng lẽ ra Chung Thịnh phải nhớ rõ thân phận người yêu của hắn hơn mới đúng, chứ không phải người tuyên thệ trung thành.



Đừng tưởng hắn chưa từng yêu thì không biết gì. Hành động vừa rồi của hắn rõ ràng là đang bảo vệ người yêu, không phải phó quan. Thế nhưng, cậu phó quan cứng nhắc này lại nói ‘người mà tôi thề nguyện trung thành’. Vẻ mặt sa sầm âm thầm liếc nhìn Chung Thịnh, Ariel nhíu mày. Hắn cảm thấy phương pháp “Tình yêu hàm súc” mà mẹ đề nghị không có hiệu quả với Chung Thịnh. Có nên thử cách khác không?



Dẫn một đám học viên hiếu kỳ vào đấu trường, Hồ Lập uể oải nhíu mày. Đã nói rồi mà, trông trẻ đúng là chuyện đáng ghét nhất trần đời. Nhìn đi, bọn nhóc này lại quên lời gã nói rồi, chẳng chịu quan sát xung quanh gì cả. Chậc, thật không hiểu chúng nó mà lên chiến trường bây giờ thì được mấy đứa sống sót trở về. Ừ, chỉ có Chung Thịnh và thằng nhóc họ Clifford kia là tương đối xuất sắc.



“Được rồi, đừng nhìn nữa. Hôm nay chúng ta ở đây, ngày mai cam đoan sẽ cho mấy đứa ngắm đủ.” Hồ Lập đến quầy tiếp tân ở sảnh tầng một đặt phòng, mình gã một phòng, những đứa khác hai người một phòng, còn một đứa dư ra … Hết cách, cậu bạn Lôi Tranh thành thực đáng thương bị nhét vào phòng của Hạng Phi và Gerald.



“Không còn sớm nữa, mấy đứa về phòng nghỉ ngơi đi, không được chạy lung tung. Đừng bảo tôi chưa cảnh cáo, ở đây mà đi lung tung là dễ toi mạng lắm đó.” Hồ Lập giơ quang não lên xem. “Không có chuyện gì thì đừng đến làm phiền tôi.”



Nói xong, gã vỗ mông lên thẳng phòng mình, mặc kệ đám học viên còn đang hào hứng hiếu kỳ đứng đó.



Những người khác quay đầu nhìn nhau, đều ngoãn ngoãn về phòng. Trông bọn họ tò mò về chỗ này thế thôi, nhưng đều biết lời cảnh cáo của Hồ Lập không phải lời nói suông. Họ mới đến đây được vài tiếng đồng hồ, chưa quen thuộc hoàn cảnh xung quanh, tốt nhất là nên an phận.



Không biết xuất phát từ nguyên do gì, Hồ Lập phân cho Chung Thịnh và Ariel căn phòng chỉ có duy nhất một chiếc giường đôi cực lớn.



Tác giả:



Nhìn ra xa … Hồ Lập thật sự quá âm hiểm đúng không, phòng chỉ có một chiếc giường lớn, đây chính là môi trường thuận lợi cho gian tình nảy sinh nha!!!!



Chung Thịnh, nhớ bảo vệ cái mông của cậu đó!!!