Chú Ái Tinh Không

Chương 83 :

Ngày đăng: 01:06 22/04/20


Editor: Nguyệt



“Sao hả, hai đứa không có phản ứng gì à?”



Hồ Lập gác chân lên cái ghế trước mặt. Người ngồi phía trước có khó chịu cũng không dám hó hé gì, vì biết mình không phải đối thủ của Hồ Lập.



Ariel và Chung Thịnh không trả lời câu hỏi của Hồ Lập. Vấn đề này có trả lời thế nào cũng không thích hợp.



Nôn ọe một hồi, đến tận khi hai tuyển thủ tiếp theo lên sàn đấu, nhóm học viên mới xem như ổn định lại, ngẩng đầu dùng ánh mắt kinh hãi nhìn Hồ Lập.



“Nhìn tôi làm gì?” – Hồ Lập lừ mắt nhìn họ – “Tôi phải tốn những 14000 điểm mới mua được vé cho mấy đứa đấy, đừng có lãng phí.”



Lâm Phỉ Nhi chỉ hai chiếc cơ giáp đã bắt đầu lao vào đánh đấm trên sàn đấu, run giọng hỏi: “Đội trưởng, bọn họ … bọn họ cũng …”



“Ừ, chỉ duy nhất một chiếc cơ giáp được sống sót.” Hồ Lập hờ hững trả lời.



“Bọn họ … sao có thể như vậy? Quá tàn khốc!” Trong mắt Lâm Phỉ Nhi là phẫn nộ, là kinh hoàng.



“Vậy thì sao?” Hồ Lập chẳng để ý mấy đến chuyện này. “Họ đều tự nguyện cả đấy chứ, có ai ép buộc gì đâu. À, nói thế cũng không đúng, không thể nói là hoàn toàn tự nguyện được, những kẻ bại trận thua luôn cả tính mạng của mình có lẽ không bằng lòng lắm.”



“Đây … đây rõ ràng là mưu sát!” Lôi Tranh căm phẫn.



“Mưu sát?” – Hồ Lập cười khẩy – “Ở đây không có cái gọi là mưu sát. Cậu có biết một trận đấu như thế họ kiếm được bao nhiêu tiền không? Cậu có biết nếu không ở đây thì họ có thể không sinh tồn được ở bất cứ nơi nào khác không? Mấy đứa chỉ là một lũ trẻ sống trong sự bảo bọc và ấm áp, sao hiểu được họ đã phải trả giá đắt thế nào để có thể sống sót.”




“Anh …” Samantha đứng bật dậy, thân hình to lớn căng chặt như thể chỉ hận không được đấm cho Hồ Lập một phát. Đúng lúc ấy, một cánh tay từ bên cạnh vươn ra chặn cô lại.



“Samantha, tớ … không sao …” Lâm Phỉ Nhi cố mỉm cười để Samantha yên lòng.



Trở thành hạm trưởng là nguyện vọng của cô từ khi còn bé. Cô vẫn luôn rất nỗ lực để hướng tới mục tiêu đó. Lời Hồ Lập vừa nói cô đều nghe hết. Cho dù cách thức của anh ta có hơi khó chấp nhận, nhưng không thể không thừa nhận rằng tất cả những điều đó đều có lý.



Nếu một chút kích thích thế này còn không chịu nổi thì cô có tư cách gì để gánh vác tính mạng của càng nhiều người hơn nữa? Nếu không chịu nổi áp lực cỡ đó thì cô không cần thiết phải theo học tại trường Đệ Nhất nữa.



Tất cả mọi người đều biết học sinh tốt nghiệp trường Đệ Nhất nhất định phải ra tiền tuyến chấp hành nhiệm vụ một năm mới được trở về. Không thể đối diện với tử vong thì khác nào bỏ mặc tính mạng của bản thân và cấp dưới.



Dễ dàng đoán được, nếu hôm nay Hồ Lập không dẫn cô tới đây, thì khi thật sự chứng kiến tình cảnh thế này, chỉ nôn khan thôi cũng đủ để cô đánh mất thời cơ, kéo theo đó là toàn bộ hạm đội của mình rơi xuống vực thẳm.



“Cảm ơn.” Sắc mặt vẫn rất xấu, nhưng Lâm Phỉ Nhi cố gượng dậy tinh thần, nói lời cảm ơn với Hồ Lập.



Hồ Lập không đáp lại, chỉ tay về phía sàn đấu, bảo mọi người xem tiếp.



Trận thứ ba, trận thứ tư …



Sau năm trận, phản ứng của nhóm học viên giảm dần, nôn ọe rồi dần dần thành thói quen, dù sắc mặt khó coi cũng không còn ai dời mắt đi nữa.



Từ đầu tới cuối, phản ứng của Chung Thịnh và Ariel đều nằm ngoài dự đoán của Hồ Lập. Hai người đã cố tỏ ra không thích ứng, nhưng bằng cặp mặt tinh tường lõi đời, Hồ Lập vẫn nhìn ra hai nhóc này chắc chắn từng nhìn thấy cảnh máu me.