Chú Ái Tinh Không

Chương 88 :

Ngày đăng: 01:06 22/04/20


Editor: Nguyệt



Mắt Ariel chợt loáng qua chút cảm xúc rồi bình tĩnh trở lại. “Chung Thịnh là của tôi.”



Hạng Phi nhướn mày: “Của cậu? Xét theo nghĩa nào?”



Ariel nhìn cậu, giọng nói không hề che giấu tính chiếm hữu: “Xét theo bất cứ nghĩa nào, cậu ấy đều là của tôi.”



Hạng Phi nở một nụ cười khoái trá. Quả nhiên nói chuyện với người thông minh là nhẹ nhàng nhất, chỉ đơn giản mấy câu là hai bên đã hiểu rõ ý nhau.



“Vậy được rồi, sau này Chung Thịnh giao cho cậu.” Hạng Phi vỗ nhẹ lên vai Ariel.



Tuy không thích người khác chạm vào người mình, nhưng Ariel không tránh tay Hạng Phi. Hắn đứng thẳng người, từ trên nhìn xuống Hạng Phi thoáng chút áp lực: “Chung Thịnh là của tôi, sau này phải giữ khoảng cách với cậu ấy. Tôi không thích người của tôi có mùi kẻ khác.”



Hạng Phi cười càng vui vẻ. Mặc dù giọng điệu uy hiếp của cậu ta làm cậu hơi khó chịu, nhưng nể mặt Chung Thịnh, cậu quyết định bỏ qua lần này.



Ariel không ở lại phòng Hạng Phi lâu. Dù gì mối liên hệ giữa hắn và Hạng Phi chỉ có duy nhất Chung Thịnh. Lúc không có Chung Thịnh, hai người họ đều chẳng có ý nói với nhau về đề tài gì khác.



“Ariel, cậu về rồi.”



Lúc Ariel về phòng, Chung Thịnh đang xem tin tức trên mạng. Đời trước sau khi vào học viện quân sự, anh dồn gần hết tâm tư vào việc học tập rèn luyện, cho nên không để ý lắm đến tình hình thời sự. Còn bây giờ, họ đang ở thành phố Blood, mỗi ngày chỉ đi xem đấu cơ giáp, ngoài ra không còn nhiệm vụ nào khác, cũng không có đản thương để đăng nhập mạng chiến đấu, nên không thể tiến hành huấn luyện cơ giáp. Thế nên, ngày nào anh cũng lên mạng lướt web, thỉnh thoảng lại tìm được mấy đề tài thú vị để thảo luận với Ariel.



“Ừ. Cậu ăn cơm chưa?” Ariel cởi áo khoác ra, để lộ chiếc áo sơ mi làm bằng tơ bên trong.



“Chưa. Đợi cậu.” Chung Thịnh đứng dậy, lấy thức ăn ra khỏi ***g giữ nhiệt, dọn dẹp xong xuôi rồi chờ Ariel ngồi xuống cùng ăn.



Ariel nhìn Chung Thịnh, trong mắt hiện lên ý cười. Chung Thịnh lúc này rất giống người vợ chờ chồng đi làm về.



Tiến lên hai bước, Ariel đột nhiên ghé sát tai Chung Thịnh hít một hơi thật sâu: “Thơm quá …”




Thật ra hắn chẳng có cảm giác gì với phương thức huấn luyện này của Hồ Lập. Hay phải nói là, đời trước hắn đã trải qua chiến tranh còn tàn khốc hơn, mấy cảnh chém giết này trong mắt hắn chỉ như một vở kịch nhạt nhẽo.



Có thể trở thành thiếu tướng trẻ tuổi nhất Liên Bang, Ariel không chỉ có gia thế xuất chúng cùng vẻ ngoài hoàn mỹ, mà còn sở hữu cả khí chất và tinh thần máu thép. Đấy mới là nguyên nhân chính dẫn hắn lên đến đỉnh vinh quang.



Tinh Không Giảo Lang. Danh hiệu này không chỉ tán thưởng sự mưu trí của hắn, mà còn cảm thán cả bản tính khát máu như của loài sói xảo quyệt.



Một buổi tối trôi qua rất nhanh. Phần lớn thời gian hai người đều ở trong phòng huấn luyện thể năng.



Hiện tại, nhược điểm lớn nhất hạn chế khả năng phát huy thực lực của hai người chính là thể chất. Nếu không đạt thể thuật cấp mười hai, thì hầu hết các động tác điều khiển cơ giáp cao cấp họ đều không làm được. Không phải không có kỹ thuật, mà là cơ thể không chịu nổi sức ép cực lớn đó.



Mồ hôi đổ trên sàn phòng tập để lại vết tích của tuổi thanh xuân đầy nhiệt huyết. Cũng chỉ khi ở đây, Chung Thịnh mới có thể thả lỏng tinh thần, không nghĩ đến những cử chỉ đầy ẩn ý càng ngày càng quá mức của Ariel gần đây.



Vùi đầu vào sâu trong nước, đến khi ***g ngực nhức nhối vì nén khí mới ngẩng lên, nước nhỏ tong tỏng từ chân tóc xuống người. Chung Thịnh xoa mặt, ra khỏi bồn tắm.



Lau khô thân thể, tay cầm vào nắm đấm cửa phòng tắm, anh lại bất giác tạm dừng một chút.



Bây giờ chắc Ariel đang nằm trên giường đọc sách. Dường như mấy ngày nay, mỗi lần anh mở cửa phòng tắm ra đều thấy Ariel nằm đọc sách.



Chung Thịnh cũng thích cuộc sống sinh hoạt quy luật như vậy. Nhưng từ khi ở cùng phòng với Ariel, anh lại mong Ariel có thể bỏ thói quen này đi.



Chung Thịnh cười khổ. Cho dù Ariel làm nhiều chuyện như vậy với mục đích gì, chẳng phải mình đều không thể phản kháng sao?



Sự thật này từ đời trước đã biết rõ rồi …



Hít sâu một hơi. Chung Thịnh thầm hạ quyết tâm, nếu Ariel không định làm rõ, thì cứ xem như mình đang nằm mơ đi. Chờ đến khi Ariel thấy chán rồi, có lẽ mình còn có thể trở về làm một phó quan.



Đáng tiếc, Chung Thịnh ra quyết định lại không ngờ rằng Ariel đã đổi ý.