Chú Ái Tinh Không

Chương 95 :

Ngày đăng: 01:06 22/04/20


Editor: Nguyệt



Mọi người bấy giờ mới tạm chấp nhận lời giải thích đó. Tốt xấu gì nó cũng là một lý do tin được.



Chỉ có Hạng Phi là nhìn Ariel với con mắt khác. Mọi người có thể không nhận ra, nhưng cậu quen biết Chung Thịnh hơn mười năm sao có thể không biết. Vừa rồi chắc chắn là Chung Thịnh nói dối. Nhưng không ngờ người như Ariel lại lấp liếm giúp cậu ấy. Xem ra cậu ta rất tốt với Chung Thịnh.



Chuyện này cứ thế qua đi. Mọi người bàn nhau một hồi, quyết định quay lại tiếp tục xem thi đấu. Chịu thôi, đội trưởng Fox đã giao nhiệm vụ thì phải hoàn thành. Có điều Lâm Phỉ Nhi được đặc xá.



Trước khi rời đi, Ariel và Chung Thịnh đều làm như vô tình liếc nhìn quầy rượu bên cạnh sàn quyết đấu.



Sau khi họ đi khuất, một người thân hình vạm vỡ đứng dựa vào quầy rượu chợp mắt bất đắc dĩ mở mắt ra, cười gượng nhìn theo bóng lưng họ. Người đó tìm một góc trống, mở quang não, gọi cho một người.



“Lão đại.” Người đàn ông này thân hình cao to, đầu cạo láng cóng trông như quả bom.



“Có chuyện gì?” Trên màn hình quang não hiện lên hình ảnh Hồ Lập. Lúc này gã đang nhàn nhã nằm trên ghế ngoài bờ biển, hưởng thụ ánh nắng nhân nạo. Sau lưng là mặt biển xanh gợn sóng rộng mênh mông. Người đàn ông nhìn thoáng qua liền biết lão đại đến bể bơi Thành Dưới phơi nắng.



Người đàn ông bất đắc dĩ gãi mũi: “Lão đại, anh kiếm đâu ra một đám yêu nghiệt thế.”



“Hửm?” Hồ Lập tháo kính râm che nửa khuôn mặt xuống, cười tủm tỉm: “Sao? Có chuyện gì?”



“Làm gì có chuyện gì chứ …” Người đàn ông thở dài, “Chắc chắn anh không đoán được ở đây vừa có chuyện gì đâu.”



“Ồ?” Hồ Lập dường như bị ngữ khí của người đàn ông khơi gợi hứng thú. Gã ngồi dậy, hỏi: “Có thể khiến Thiết Thuẫn cảm khái như thế, xem ra bọn nhóc này làm ra chuyện phấn khích lắm đây.”



“Đâu chỉ có phấn khích …” Thiết Thuẫn day day chỗ giữa lông mày, “Anh không biết đâu, vừa rồi trong đám ‘nhóc’ của anh có một đứa xảy ra tranh chấp với Chuột Điên – đầu lĩnh một thế lực nhỏ, lên sàn quyết đấu rồi.”



“Cái gì?” Hồ Lập đứng bật dậy, “Không thể nào! Làm sao chúng nó biết đến sàn quyết đấu?” Dừng một chút lại nói, “Hơn nữa, chúng nó bình tĩnh lắm mà, sao lại bồng bột như vậy được!”



“Bồng bột …” Thiết Thuẫn cười khổ, “Lão đại, anh mà ở đây thì sẽ không nói chúng nó bồng bột đâu.”



Hồ Lập giật mình: “Nói thế là sao?”
“Thật là, đại sảnh rộng thế này, chúng ta còn phải ngồi ở ba khu khác nhau nữa.” Gerald nhìn vé trong tay, nhíu mày.



“Phì …” Bên cạnh họ đột nhiên bật ra tiếng cười.



“Xin lỗi, tôi không cố ý.” Một thiếu niên trát phấn đầy mặt hoảng hốt nói.



“Sao lại cười?” Lôi Tranh hiếu kỳ hỏi. Cậu không thấy câu Gerald vừa nói có gì buồn cười cả.



Thiếu niên kia thấy họ không giận, chớp mắt mấy cái, rồi nói: “Trước giờ người đến đây xem trận đấu chưa từng ngồi đúng chỗ ghi trên vé.”



“Thế là thế nào?” Samantha không hiểu.



Thiếu niên vội vàng giải thích cho họ: “Ở đây vé chỉ có tác dụng như vé vào cửa thôi. Vào đến đại sảnh rồi, muốn ngồi đâu còn phải xem thực lực bản thân thế nào.”



“Chẳng lẽ đi xem còn phải đánh một trận à?” Hạng Phi nhíu mày.



“Không phải, không phải.” Thiếu niên lắc đầu, “Vừa rồi các anh xử lý Chuột Điên đã đủ chứng minh thực lực của mình rồi. Nếu không định khiêu chiến trùm bang phái chỗ này, thì, đằng kia …” Cậu hất cằm chỉ góc phía Tây, “Khu ghế bên kia tùy các anh chọn. Chắc không ai dám tranh đâu.”



Chung Thịnh thấy hứng thú, hỏi: “Ồ? Khu ghế kia không phải có người ngồi rồi sao?”



Thiếu niên phì cười: “Họ ấy à, không có thực lực đương nhiên là phải đứng lên nhường chỗ rồi. Các anh yên tâm, ở đây không có ai không biết điều thế đâu.” Đồng thời, cậu âm thầm bỏ thêm một câu: Nhất là khi các anh vừa xử lý xong Chuột Điên.



“Hiểu rồi. Cảm ơn cậu!” Lôi Tranh gật đầu ra chiều đã hiểu. Thì ra còn có chuyện như vậy. Nếu thế thì lúc trước Hồ Lập cấm họ không được đổi vé cho nhau chẳng phải rất đáng nghi sao? Hay là anh ta đã đoán trước được chúng ta sẽ có xung đột với người trong này, còn có thể thắng?



Thiếu niên tươi cười nhìn họ. Nhưng khi Lôi Tranh nói cảm ơn rồi quay đi, trên mặt cậu không giấu được vẻ thất vọng.



Không như Lôi Tranh đơn thuần, Chung Thịnh khá là thành thạo trong việc xử lý mấy chuyện thế này. Anh mở quang não ra, trực tiếp kết nối với quang não trên tay thiếu niên, chuyển cho cậu ta 200 điểm tín dụng.



Thiếu niên liền vui ra mặt. May là trong số họ vẫn có người biết quy tắc. Cậu vui sướng nháy mắt với Chung Thịnh, rồi vội vàng rời đi. Có 200 điểm này rồi, hôm nay cậu không phải ‘làm việc’ nữa.