Chú Ái Tinh Không

Chương 99 :

Ngày đăng: 01:06 22/04/20


Editor: Nguyệt



Vốc nước lạnh hắt mạnh lên mặt mình một lúc lâu, Chung Thịnh mới xem như tỉnh táo lại. Cởi quần áo ra, tắm thêm lần nữa. Đến khi định ra ngoài, lại buồn bực.



Lúc nãy anh vào vội quá, quên không lấy quần áo để thay. Trong này chỉ có quần lót và quần dài dính đầy dịch thể của Ariel. Anh có bình tĩnh mấy cũng không dám mặc lại chúng đi ra ngoài.



Nhìn cái khăn mặt nhỏ duy nhất treo trên mắc, Chung Thịnh càng buồn bực. Chắc chắn là không thể để trần ra ngoài rồi. Cho dù anh vừa thân mật với ngài Ariel, cũng nhất quyết không được!



Nhưng nếu dùng cái khăn bé kia thì … Chung Thịnh ước lượng một chút, nếu buộc quanh eo thì nó chỉ tạm che được gốc đùi, không cẩn thận một cái là thằng nhỏ Chung Thịnh lộ ra ngay.



Chung Thịnh vò đầu gãi tai nhìn cái khăn mặt. Thôi, có còn hơn không, cùng lắm thì ra ngoài mặc ngay cái quần lót vào.



Chuẩn bị tâm lý xong, Chung Thịnh cẩn thận buộc khăn mặt quanh eo, chỉnh lên chỉnh xuống, chắc chắn mình không bị lộ rồi mới ra ngoài. Nhìn đến Ariel thân trần nằm thoải mái trên giường đọc sách, anh lại không kìm được đỏ mặt.



Chết tiệt, sao mình không biết mặt mình lại dễ đỏ thế này? Chung Thịnh thầm mắng. Sau đó mới cố tỏ ra bình tĩnh đi đến tủ quần áo tìm quần lót.



Ariel chỉ mỉm cười nhìn Chung Thịnh ‘bịt tai trộm chuông’. Hắn cảm thấy sau chuyện vừa rồi, Chung Thịnh trở thành một chú chó đề cao cảnh giác mọi lúc mọi nơi. Hắn có thể khẳng định, nếu giờ hắn đột nhiên sờ mông Chung Thịnh, cậu sẽ dựng hết cả lông lên.



Trong đầu hiện ra hình ảnh chú chó Chung Thịnh lông đuôi xù bông lên, Ariel liền bật cười.



Chung Thịnh mới thay quần lót xong, ngạc nhiên nhìn ngài Ariel. Ánh nhìn ngẩn ngơ đó dường như làm đối phương hài lòng, còn gợi lên một ý đồ cực kỳ xấu xa nào đó.



“Lại đây.”



Chung Thịnh chẳng hiểu gì đi qua đó.



“Cúi đầu.”



Cúi người. Cúi đầu.
“Này, mấy cậu rốt cuộc đã tìm ra chưa, tớ với Hạng Phi đánh sắp xong rồi đây này.” Gerald vừa đấm cho Hạng Phi một phát vừa hô.



Hạng Phi đáp trả cậu bằng một cú đá, kéo giãn khoảng cách giữa hai người. “Không sao, tớ không vội. Các cậu cứ từ từ thảo luận.”



“Không được. Thật sự đoán không ra. Chung Thịnh, cậu nói đi.” Lôi Tranh sắp sửa dán mũi lên người Lâm Phỉ Nhi rồi, mà vẫn không tìm ra được điểm gì ‘đặc biệt’. Mặt vẫn là mặt, dáng người không đổi. Ừm … hình như ngực to hơn một chút … Không đúng! Mình nghĩ đi đâu thế này!



Lôi Tranh mặt đỏ hồng, vội vàng đứng thẳng người, không dám nhìn Lâm Phỉ Nhi nữa.



Chung Thịnh nhịn cười, đang định nói đáp án lại để ý đến Hồ Lập vẫn giữ im lặng nãy giờ, lời chưa ra khỏi miệng đã đổi: “Để đội trưởng công bố đáp án đi thì hơn. Anh ấy mới là người làm Phỉ Nhi thay đổi.”



Hồ Lập thầm mắng nhóc con lanh lỏi. Có điều, từ biểu hiện lúc nãy của Chung Thịnh và Ariel, gã có thể xác định hai đứa này không đơn giản như bề ngoài. Dám giở trò trước mặt Hồ Lập này? Phải lôi hết cả gốc gác chúng nó ra mới được!



Hạng Phi với Gerald nghe thấy chuẩn bị công bố đáp án, vội vàng dừng tay, chạy qua đó. Đánh nhau thì ngày nào chẳng được, bỏ qua chuyện này là phí lắm.



Hồ Lập nhìn một đám ‘hiếu học’, thấy hả lòng hả dạ. Thật là, lâu lắm rồi không thấy những ánh mắt ‘khát vọng’ thế này. Đám đội viên của mình toàn bị dạy dỗ đến nhờn rồi, chẳng thèm tôn kính đội trưởng là gã nữa.



“Thật ra cũng không có gì.” Hồ Lập cố ý nói bằng giọng thản nhiên, “Chỉ là tinh thần lực vượt qua ba nghìn thôi.”



“Cái gì!!!” Mọi người kinh ngạc hô lên.



Chỉ có Ariel và Chung Thịnh là bình tĩnh, những người khác tập thể rớt cằm.



Tinh thần lực trên ba nghìn. Điều này có ý nghĩa gì? Nghĩa là Lâm Phỉ Nhi chỉ cần học thêm kỹ thuật điều khiển chiến hạm là có thể trực tiếp ngồi vào ghế lái rồi!



Đương nhiên, với tư chất như Lâm Phỉ Nhi thì tinh thần lực trên ba nghìn chẳng có gì khó khăn, chỉ cần kiên trì bền bỉ rèn luyện, sớm muộn gì cũng đạt.



Nhưng, chỉ một tháng trước đây, tinh thần lực của Lâm Phỉ Nhi mới có 967. Con số này đã đủ khiếp hãi rồi. Vậy mà một tháng sau đã lên đến hơn ba nghìn rồi.