Chú Hãy Ngủ Với Tôi
Chương 14 : Ai mới là kẻ nói dối?
Ngày đăng: 11:42 18/04/20
Lúc này ở một quán bar cao cấp, Đỗ Như đang ngồi rầu rĩ trên ghế sofa. Mỗi ngày trôi qua của cô đều nhàm chán, chẳng có gì để làm. Hết cúp học đi bar rồi lượn lờ chơi game hoặc nhảy nhót uống rượu ở vũ trường... Tất cả cô đều đã làm đến phát chán. Vì vậy cô thường gọi điện chọc phá Tôn Duy. Chí ít có người để cô trêu đùa cũng đỡ hơn nhiều.
- Haizzz! - Chống cằm, Đỗ Như đưa mắt nhìn khắp bar nhộn nhịp người hát hò nhảy múa - Chán chết mất! Ước gì có chuyện thú vị để mình làm.
Vừa dứt lời thì ứng nghiệm thế nào mà ngay lúc đó cô đột nhiên trông thấy ở phía xa xuất hiện bóng dáng một người đàn ông khá quen. Không gian trong bar hơi tối khiến tầm nhìn bị hạn chế. Phải mất gần một phút sau, cô mới nhìn rõ được gương mặt kẻ ấy. Thật bất ngờ khi đó lại là...
- Nguyễn Thái Bá?! - Đỗ Như không tin nổi vào mắt mình - Người như ông ta mà cũng đến bar ư? Chuyện lạ thật! Đúng như mình nghĩ, lão ta chẳng tốt đẹp gì thế mà bà mẹ mình cứ luôn miệng nói Nguyễn giám đốc cao quý.
Đỗ Như nhíu mày khó hiểu vì dáng vẻ bước đi không tự nhiên của Thái Bá. Kiểu như, ông sợ người khác theo dõi nên thường xuyên quay mặt ra phía sau quan sát. Điệu bộ mập mờ ấy đủ chứng minh, người đàn ông lúc nào cũng tỏ ra quyền uy kia đang làm chuyện mờ ám. Tiếp theo, cô càng ngạc nhiên hơn khi thấy Thái Bá đi về phía dãy phòng VIP của bar, nơi dành cho những vị khách muốn qua đêm.
- Hà, cái gì thế này? Lão ta vào phòng VIP... Chắc không phải để bàn chuyện kinh doanh rồi. Có điều thú vị đây! Bám theo xem sao.
Bắt đầu thích thú với trò tìm ra bí mật của người khác, Đỗ Như đứng dậy rời khỏi ghế rồi bước vội về phía dãy phòng VIP. Cô không muốn mất dấu ông ta...
Đi chầm chậm trên lối hành lang khá hẹp và tối, Đỗ Như khẽ đảo mắt quan sát xung quanh, tốt nhất là không nên để bị phát hiện mình đang theo dõi ai đó. Nép sát người để dễ dàng tiến đến căn phòng gần cuối, ban nãy cô kịp thời thấy Thái Bá đi vào trong đó. Với ý nghĩ lý nào lão ta qua đêm với gái bar càng khiến cô bé tinh ranh này thêm hiếu kỳ tò mò. Nhất định hôm nay phải nắm được nhược điểm của lão cáo già ấy! Đỗ Như nhủ thầm đồng thời nín thở, len lén đưa mắt nhìn vào khe hở của cánh cửa khép hờ...
Hết sức sửng sốt đồng thời phải đưa tay lên miệng để ngăn phát ra hai từ trời ơi khi Đỗ Như thấy rõ hình ảnh Thái Bá đang làm tình điên cuồng với một cô gái. Mặc dù đã đoán trước mục đích vị giám đốc "cao cao tại thượng" ấy đến bar nhưng cô vẫn bất ngờ vô cùng. Trông cái cảnh Thái Bá cùng cô gái nọ ôm hôn dữ dội, xé quần xé áo như vậy thì Đỗ Như chẳng làm gì ngoài việc nhoẻn miệng cười. Dường như hai người đó khá lâu mới gặp nhau nên chẳng kịp lên giường đã "tự xử" ngay dưới sàn phòng. Họ lăn qua lăn lại và phát ra những tiếng rên kỳ cục.
- Tôi mà chụp vài bô làm kỷ niệm là chết ông nhé, Nguyễn giám đốc. - Khẽ cười khúc khích, Đỗ Như quan sát tiếp cảnh mây mưa nọ - Ừm, mà kia là gái bar à? Nhìn tướng không trẻ lắm. Mình muốn thấy mặt cô ta ghê!
Lần thứ hai lời cầu mong của Đỗ Như linh nghiệm khi cô gái đang làm tình cuồng điên kia nhanh chóng ngồi thẳng người dậy, gương mặt cô hiện dần dưới ánh sáng mờ nhạt của căn phòng vô cùng rõ ràng. Vào khoảnh khắc nhận ra người quen, nụ cười trên môi Đỗ Như hoàn toàn biến mất mà thay vào đấy là cái nhìn trân trối cùng cơ thể bất động.
***
Rời khỏi phòng chưa được mười bước thì Tôn Duy gặp ngay Đỗ Như. Có vẻ, cô đã đứng chờ anh khá lâu. Biểu hiện trên mặt anh thấy rõ sự chán nản.
- Gì đây? Chẳng phải cô nói là ngày mai ư? Bây giờ đã chiều tối, cô còn đến công ti gặp tôi làm gì nữa? - Khoanh tay, Tôn Duy hỏi nhạt.
Bốp! Trước khi âm thanh chát chúa đó vang lên thì Tôn Duy sải những bước dài đến gần cô chủ họ Đỗ. Để rồi tiếp đến là một cú tát thật mạnh. Và giờ đây, Đỗ Như bất động sững sờ. Đưa tay rờ lên phần má vừa lãnh trọn cú tát từ Tôn Duy, Đỗ Như từ từ quay qua nhìn anh với ánh mắt chứa sự kinh ngạc lẫn bần thần:
- Chú... đánh tôi?
Gương mặt Tôn Duy lúc này thật đáng sợ, giọng nói cũng trầm đục hơn:
- Tôi đã đồng ý ký vào bản hợp đồng quái gở kia, chấp nhận qua đêm mỗi khi cô muốn. Thậm chí, tôi luôn phải bỏ dở công việc những lúc cô gọi điện đến. Tôi hầu như làm tất cả cho cô! Cô hiểu không? Tôi đã phản bội vợ... chỉ vì cô! Vậy mà bây giờ, cô lại đứng đây và bôi nhọ danh dự của cô ấy trước mặt tôi! Cô thích đùa giỡn với người khác lắm hả, cô chủ Đỗ? Trong mắt cô, danh dự của một người rẻ mạt như vậy à? Cô khiến tôi căm ghét lẫn khinh thường!
Trước một tràng trách mắng thậm tệ từ Tôn Duy, Đỗ Như hết sức đờ đẫn và sốc nặng. Cô chẳng ngờ, từ trước đến nay anh luôn nghĩ về mình thế này.
- Vậy ra... suốt thời gian qua, chú thấy tôi là kẻ xấu xa tệ hại thế sao?
- Không đúng ư? - Khẽ nhếch mép cười khinh bỉ, Tôn Duy đáp thản nhiên.
- Chú đúng là ngu ngốc! Người bỏ rơi và phản bội chú thì chú lại quan tâm bảo vệ, còn người luôn bên cạnh lo lắng cho chú thì chú chẳng xem ra gì!
- Lo lắng? Cô lo lắng cho tôi sao, cô chủ Đỗ? Không đúng...! Cô chỉ đang cần người giải khuây trong những ngày tháng nhàm chán cuối cùng thôi! Và tôi là cái kẻ xui xẻo ấy! Đúng không?
Lặng người bởi câu nói kích động kia, Đỗ Như cảm giác mọi thứ đều trắng xoá. Có chút xoay vần. Và ngay lúc đó, cô nghe rõ trái tim yếu ớt của mình lại hẫng mất một nhịp. Đau lắm.
- Đi đi! - Hạ tay xuống, Đỗ Như cúi thấp mái đầu và hét to - Cút đi!!! Trở về bên cạnh cô vợ mà chú yêu thương tin tưởng... Người đã phản bội chú!
Giận điên vì cho đến giây phút này Đỗ Như vẫn luôn miệng vảo Ngọc Thuỳ phản bội chồng, Tôn Duy mím môi đồng thời lập tức xoay lưng rời khỏi phòng mau chóng. Anh đóng mạnh cánh cửa như muốn phá hỏng nó.
Còn lại một mình, Đỗ Như ngồi phịch xuống đất. Lồng ngực tưng tức khó chịu đến ngạt thở. Để rồi cô bật khóc mà không rõ vì sao bản thân lại khóc...