Chú Hãy Ngủ Với Tôi
Chương 25 : Làm hòa
Ngày đăng: 11:42 18/04/20
Có vẻ câu nói kiên quyết sau cùng đó khiến Đỗ Như chợt hiểu ra. Một lần nữa, cái nhìn của cô trở nên trống rỗng, vô định. Nhưng khác ban nãy, ngay bây giờ cô đang suy nghĩ. Điều Tôn Duy nói không hề sai. Nguyễn Thái Bá, người đàn ông đó là kẻ mưu mô giảo hoạt vì vậy chẳng có điều gì chắc chắn ông ta sẽ làm theo lời hứa. Nếu sau khi thoả mãn xong, Thái Bá lật lọng thì lúc ấy, Đỗ Như phải làm sao? Cô có kêu trời, trời chẳng nghe. Có kêu đất, đất cũng chẳng thấu. Không những Hoàng Hiệp mà ngay cả bản thân mình, Đỗ Như cũng sẽ đánh mất. Cô đã quá nóng vội và thiếu suy xét, suýt chút nữa là đẩy mình vào bước đường cùng.
Đúng như Tôn Duy nói, cô quá ngây thơ rồi. Từ từ ngồi phịch xuống đất, Đỗ Như tự dưng cười cười, nghe thật nhạt nhẽo. Nhưng tiếp đến, cô bật khóc. Không hề tức tưởi dẫu vậy khi nghe từng âm thanh nấc lên khe khẽ nghẹn ngào ấy, người ta có thể cảm nhận được cô đang chịu đựng những xúc cảm vô cùng tồi tệ. Nước mắt lăn dài trên gương mặt bình thản, Đỗ Như nói:
- Tôi thật vô dụng... Chuyện gì tôi cũng không làm được...
Quan sát dáng vẻ đáng thương của Đỗ Như, Tôn Duy giấu tiếng thở dài. Rất nhanh, anh cúi xuống và nhẹ nhàng ôm cô. Không một lời nói nào nữa, anh giữ chặt người con gái nhỏ bé ấy trong sự im lặng hoàn toàn.
Bất chợt, Tôn Duy giật mình khi Đỗ Như đẩy mạnh mình ra. Cô hướng ánh mắt lạnh băng vào anh, chẳng rõ từ lúc nào những giọt lệ đã hoàn toàn bốc hơi, vẻ mặt khóc lóc khi nãy mau chóng được thay thế bởi sự vô cảm. Cái cách cô nhìn anh cứ như thể cả hai là kẻ thù truyền kiếp.
- Tại sao chú lại đến đây?
- Tôi đến cứu cô chứ làm gì. - Tôn Duy khó hiểu trước câu hỏi đó.
- Không cần! Chúng ta chẳng còn mối quan hệ gì nữa nên chú cứ mặc tôi!
Đôi mắt ráo hoảnh cùng cái nhìn phớt lờ, Đỗ Như lập tức đứng dậy, bỏ mặc dáng vẻ bất động của đối phương. Có cảm tưởng, cô đã quên mất Tôn Duy là người vừa cứu mình thoát khỏi trò đê tiện từ Thái Bá và việc cô đang làm với ân nhân thật không đúng. Nghệch mặt khoảng vài giây, Tôn Duy cũng bật dậy. Anh nhanh chóng bước lên trước mặt Đỗ Như, ngăn cô bỏ đi:
- Cô làm thế là có ý gì? Đây là cách cô trả ơn tôi ư?
Đỗ Như từ từ quay qua, vẫn chưa thay đổi kiểu nhìn vô cảm dành cho anh:
- Chú biết mình đang nói chuyện với ai chứ? Tôi là giám đốc...
- Ở ngoài đây, cô chỉ là Đỗ Như, không phải giám đốc gì hết nên đừng dùng quyền hành lấn át tôi. Và tôi muốn cô giải thích về thái độ kì cục nãy giờ.
- Chú quên bản hợp đồng ngoại tình đã kết thúc hả? Giữa chúng ta giờ đây chỉ còn trên vai trò chủ tớ. Vì vậy, chú đừng tỏ ra quan tâm tôi đến thế.
Đỗ Như thoáng lưỡng vì hiểu nếu mình nói ra việc này thì chắc chắn Tôn Duy sẽ ngăn cản nhưng trước mắt, cô không còn lựa chọn khác nữa.
- Vẫn là vấn đề về khoản nợ của Hoàng Hiệp với Bá Nghiệp. Hôm qua tôi đến khách sạn Thống Nhất cốt là bàn với Nguyễn Thái Bá điều đó. Nhưng vì xảy ra vài chuyện ngoài ý muốn nên cuộc bàn bạc này chưa đi đến đâu cả.
Đảo mắt, Tôn Duy dễ dàng đoán ra việc tiếp theo:
- Cô muốn đi gặp ông ta lần nữa? - Thấy Đỗ Như gật khẽ, tức thì anh phản đối ngay - Không được! Lỡ như ông ta lại giở trò đê tiện với cô thì sao?
- Nhưng chuyện này không thể không giải quyết.
- Cô có thể yêu cầu luật sư đến gặp ông ta.
- Nếu không phải là tôi thì Nguyễn Thái Bá sẽ không bàn bạc gì với ai khác.
Nghe sự khẳng định từ Đỗ Như, Tôn Duy thở ra thật mạnh. Rõ ràng là lão giám đốc khốn nạn ấy muốn nhắm vào cô nên mới có thái độ phân biệt kì cục đó trong chuyện bàn việc công ti. Vậy thì anh càng không thể để cô đến gặp Thái Bá một mình. Đặc biệt là chiều hôm qua đã thất bại khi định giở trò với Đỗ Như, ắt hẳn cuộc gặp gỡ lần thứ hai ông ta sẽ tiếp tục ra tay, biết đâu sẽ dữ dội quyết liệt hơn. Đỗ Như nói đúng, khoản nợ của Hoàng Hiệp không thể không giải quyết rõ ràng. Nếu thế thì, anh chỉ còn một cách duy nhất.
- Cô cho tôi đi cùng nhé!
Đỗ Như tròn xoe mắt ngạc nhiên trước yêu cầu kia:
- Chuyện này...
- Đừng lo, tôi sẽ không làm gì nóng vội giống chiều qua đâu. Tôi sẽ đứng bên ngoài phòng chờ cô. Nếu ông ta dám làm gì thì cô hãy hét lên báo tôi ngay.
Tôn Duy kiên quyết đến nổi, Đỗ Như chẳng còn cách nào khác ngoài việc đồng ý.