Chú Hãy Ngủ Với Tôi

Chương 31 : Ý tưởng mới

Ngày đăng: 11:42 18/04/20


Có tiếng gõ cửa, Đỗ Như rời mắt khỏi những bảng báo cáo, ngước lên và nói "vào đi". Cánh cửa nhanh chóng bật mở, cô thấy Tôn Duy bước vào, chẳng những thế còn mang một nét mặt rất vui vẻ lẫn hài lòng nữa. Cách đây mấy phút, cô có nhận được cuộc gọi từ anh, không rõ là chuyện gì mà chất giọng nghe rất phấn khởi. Chậm rãi rời khỏi bàn, Đỗ Như tiến đến trước mặt Tôn Duy, chưa kịp cất tiếng là anh chàng đã hỏi thẳng vào vấn đề:



- Đỗ Như, công ti đã có ý tưởng gì về sản phẩm mới chưa?



- Sản phẩm mới à? - Đỗ Như hơi nhíu mày - Hiện tại bên phòng chế tạo sản phẩm vẫn chưa có ý tưởng gì, tình hình hiện nay vẫn chưa được ổn định lắm nên cần có thời gian để suy nghĩ và tìm ra ý tưởng. Mà chú hỏi để làm gì vậy?



Tức thì, Tôn Duy liền nắm chặt hai bờ vai Đỗ Như mà quên mất rằng đây là phòng giám đốc chứ không phải ở chỗ riêng tư, mừng rỡ bảo:



- Tôi vừa nghĩ ra một ý này, cô xem xét thử có được không nhé. Từ trước đến giờ, có phải hầu hết những mỹ phẩm của Hoàng Hiệp đều hướng đến giới trẻ? Sao chúng ta không thử thay đổi sang đối tượng khác?



- Là đối tượng gì?



Tôn Duy liền đem cuộc trao đổi của ba cô lao công trung niên cùng với hai anh đồng nghiệp ban nãy trong nhà ăn, kể lại cho Đỗ Như nghe. Vừa dứt lời, cũng chẳng để cô gái họ Đỗ phản ứng là anh nói tiếp:



- Tôi thấy phụ nữ trung niên, đặc biệt thuộc tầng lớp lao động hoặc nội trợ, hiện nay trong xã hội chiếm khá nhiều. Nếu chúng ta tạo ra sản phẩm mới hướng đến đối tượng này thì có thể tạo được một thị trường tiêu thụ không nhỏ.



Trước sự phấn chấn lẫn hăng hái của đối phương, Đỗ Như ngẩn ra trong chốc lát, sau đó thì khẽ đảo mắt đầy nghĩ ngợi. Đây quả là một gợi ý không tồi.



- Theo như những gì chú nói... - Nữ giám đốc này đặt tay lên môi, phân tích - Những phụ nữ đó đang gặp khó khăn trong vấn đề lựa chọn sản phẩm phù hợp với tuổi tác của họ vì phần lớn thị trường hiện nay hướng về phía giới trẻ nhiều nhất. Chú nói đúng, trong xã hội tầng lớp lao động rất nhiều, chưa kể bây giờ nội trợ và giúp việc cũng gia tăng đáng kể. Đa số kinh tế của họ ở mức trung bình trong khi những mỹ phẩm đang bày bán lại khá đắt đỏ. Giả như...



Chẳng hiểu lý do gì mà Tôn Duy tỏ ra hứng thú với ý tưởng này, đến nỗi không cho Đỗ Như nói hết câu thì đã khẳng định luôn:



- Giả như có thể tạo ra một sản phẩm vừa phù hợp với đối tượng này lại vừa thêm phần giá cả phải chăng thì khả năng tiêu thụ sẽ tốt đấy.
- Hiểu rồi, tôi sẽ hỏi rõ lại phó giám đốc xem sao...



Cô thư ký cúi chào rồi rời phòng. Còn lại một mình, Đỗ Như đan những ngón tay vào nhau, khẽ tựa cằm lên mu bàn tay, đôi mắt hướng vào không trung đong đầy suy nghĩ. Bản thân đang đau đầu về vấn đề tài chính của Hoàng Hiệp, nay bất thình lình nhận tin có một tổng công ti bên Mỹ có ý đầu tư cho công ti, lại là chàng trai người Việt mới kỳ lạ. Dường như anh ta chưa muốn cô biết rõ về mình nên không cung cấp thêm về thông tin cá nhân cũng như quy mô công ti bên đó. Đắn đo chốc lát, cô liền nói qua điện thoại bàn, yêu cầu thư ký gọi phó giám đốc đến.



Buổi chiều, Đỗ Như rời phòng giám đốc sớm hơn mọi ngày một chút. Nói chuyện với thư ký xong, cô cất bước, vừa băng qua những dãy hành lang vắng vẻ vừa nghĩ ngợi. Cuộc nói chuyện với phó giám đốc không giúp cô có thêm thông tin gì về vị tổng giám đốc bí ẩn kia. Riêng có một điều làm cô không khỏi bận tâm.



- Thú thực tôi cũng lo ngại trước điều lạ lùng này nhưng người thư ký có nói rằng: "Tổng giám đốc của chúng tôi rất muốn đầu tư cho Hoàng Hiệp, vì giám đốc Đỗ Như là người quen đặc biệt của ngài ấy"...



Khi nghe phó giám đốc thuật lại câu đó, Đỗ Như tròn xoe mắt kinh ngạc. Người quen đặc biệt? Nghĩa là gì? Vị tổng giám đốc này... quen biết với cô ư? Có khi nào đấy là người quen cũ của bố mẹ ngày xưa và bây giờ nghe tin Hoàng Hiệp gặp khó khăn nên muốn giúp đỡ cô - con gái của họ? Càng nghĩ càng cảm thấy tò mò, rốt cuộc anh ta là ai? Đỗ Như chán nản, nhưng nghĩ kỹ thì nếu tổng công ti đó thực sự đầu muốn tư cho Hoàng Hiệp thì đây là cơ hội rất tốt, còn vấn đề người kia là ai chỉ cần chờ đến khi hai bên gặp mặt thì cô sẽ được biết thôi.



Đang nghĩ ngợi miên man thì Đỗ Như thoáng giật mình bởi nghe tiếng gọi lớn:



- Giám đốc, cẩn thận!



Đỗ Như xoay qua vì nhận ra đó là giọng của Tôn Duy, và cũng cùng lúc đó, đôi giày cao gót vừa bướt hụt một cái. Hoá ra vì lơ đễnh mà cô không để ý phía trước đang là cầu thang, nhưng lúc phát hiện ra thì đã quá trễ, tiếng gọi từ Tôn Duy không kịp giúp cô thoát khỏi cú trượt ngã kia. Đỗ Như cảm nhận rõ cơ thể mình đang nghiêng dần xuống theo lực hút Trái Đất. Về phía Tôn Duy, anh cũng hớt hải chạy đến với ý định cứu giúp. Khi đó, hẳn họ đều nghĩ sẽ có một cú ngã xảy ra thế nhưng bất ngờ thay, một bóng dáng mau chóng xuất hiện và kịp đỡ lấy cô gái.



Sự việc diễn ra quá nhanh, đến lúc hoàn hồn lại thì Đỗ Như phát hiện mình đang nằm trong vòng tay của một chàng trai. Nghe tiếng thở hổn hển bên tai, cô liền quay qua. Cái nhìn lập tức đứng yên phản chiếu hình ảnh một gương mặt vô cùng thân thuộc, thậm chí đôi mắt, bờ môi ấy đã từng sưởi ấm trái tim yếu ớt của cô trong suốt hai năm qua. Nói về chàng trai kia, khi bắt gặp vẻ kinh ngạc trên khuôn mặt đáng yêu ấy, anh liền siết chặt vòng tay hơn đồng thời nói thật rõ:



- Đỗ Như, anh trở về rồi...



Bất ngờ quá đỗi, Đỗ Như chỉ biết để mặc anh ôm siết lấy mình với niềm vui khôn tả. Chẳng riêng gì cô, ngay cả Tôn Duy cũng đứng bất động trên bậc thang và chứng kiến cảnh chàng trai xa lạ kia giữ chặt lấy cô như đang giữ một báu vật.