Chú Hãy Ngủ Với Tôi
Chương 4 : Ép buộc
Ngày đăng: 11:42 18/04/20
Nhún vai, Đỗ Như dùng chân xoay xoay chiếc ghế, chong mắt lên trần phòng.
- Tôi biết nó sẽ huỷ hoại cơ thể nhưng tôi cũng chết sớm còn gì. Tôi ngạc nhiên khi nhiều người quy luỵ những thứ đó. Tôi muốn thử!
- Hết nói nổi cô rồi! - Tôn Duy đập tay lên trán, buông câu than thở rõ to.
- Chú giúp tôi đi! - Đỗ Như ngừng hành động xoay ghế, đứng dậy - Hãy làm tình với tôi! Tôi nhất định phải thử sex! Thôi nào, đàn ông không phải rất thích sex à? Chú đồng ý chứ? Thử ngoại tình một lần xem... Bản hợp đồng chỉ kéo dài hai tháng
Tức thì, Tôn Duy bước nhanh đến chỗ Đỗ Như đứng rồi dùng hai tay giữ chặt đôi vai mỏng manh ấy lắc mạnh để giúp cô trấn tĩnh:
- Ngừng những lời nói đó lại! Cô đừng tự biến mình thành thứ rẻ tiền!
Hướng ánh mắt thích thú vào chàng trai kỳ lạ đó, cô chủ này tiếp tục nở nụ cười trêu đùa và lặp lại vỏn vẹn câu nói ban nãy:
- Chú hãy ngủ với tôi!
Nghiến răng, Tôn Duy mau chóng buông tay khỏi Đỗ Như, mặt đanh lại.
- Xin lỗi, tôi là một người chồng không phải trai bao! Cô tìm người khác đi!
Lập tức xoay lưng, Tôn Duy toan mở cửa rời khỏi phòng thì giọng Đỗ Như ở phía sau thật rõ ràng, dù không lớn nhưng đủ sức kéo giữ chân anh lại.
- Nếu chú không ký vào hợp đồng ngoại tình thì đuổi việc chú!
Đôi tay đặt trên cánh cửa phòng định đẩy ra đã mau chóng cứng đơ, cái nhìn của Tôn Duy đứng yên vô hồn. Bây giờ, cô chủ Đỗ còn dùng cả chiêu hèn hạ này để uy hiếp anh? Sau mấy phút lặng thinh, anh lên tiếng thật trầm:
- Cô doạ tôi sao?
Cười khẽ sau lưng Tôn Duy, Đỗ Như không còn vẻ thân thiện ngây ngô nữa thay vào đấy là gương mặt của kẻ bất chấp mọi thủ đoạn để đạt được thứ mình muốn.
- Tôi không doạ! Chỉ cần tôi yêu cầu thì chú lập tức bị sa thải! Thử không?
Giọng nói thấp dần của cô em út làm Tôn Duy chạnh lòng. Anh cũng muốn về quê thăm mẹ và các em nhưng công việc cứ bù đầu bù cổ, làm mãi vẫn chẳng hết. Vả lại, phải làm chăm chỉ thì anh mới có tiền gửi về gia đình.
- Ừ, anh hiểu. Để anh tranh thủ sắp xếp thời gian về với mẹ và các em.
Gác máy, Tôn Duy gục đầu xuống bàn. Nhịp thở nghe nặng nề. Với tình hình này nếu bị đuổi việc, không tìm được việc mới thì anh phải làm sao đây? Bệnh của mẹ, tiền sinh hoạt và học phí của bốn đứa em không thể không có. Cuộc đời sao lại oái ăm như vậy.
Gần chiều tối, Tôn Duy đang kiểm tra lại sổ sách thì giọng một người đồng nghiệp vang lên bên cạnh, nghe khá hứng chí sốt ruột:
- Bọn tớ sắp đi nhậu, cậu đi cùng chứ?
- Không, tớ phải ở lại làm cho xong việc. - Tôn Duy lắc đầu cười gượng - Có lẽ hôm nay tớ về hơi trễ.
- Ôi trời! Gì cày cật lực thế? Còn trẻ như cậu mà cứ vậy hoài, chán chết!
Vừa chậc lưỡi vừa rời khỏi bàn, người đồng nghiệp cảm thấy chán chường trước kiểu sống quá ư chăm chỉ đó.
Dõi theo bóng dáng từng người rời khỏi phòng kế toán, Tôn Duy ngả lưng ra sau ghế, thở đều đều, hướng cái nhìn trống rỗng vào không gian tĩnh lặng. Sau khi đắn đo suy nghĩ trong sự dằn dặt khổ tâm, cuối cùng anh đã quyết định: ký tên vào bản hợp đồng ngoại tình. Đấy là lựa chọn duy nhất. Tôn Duy chẳng thể bỏ mặc mẹ và các em vì vậy, bản thân đành có lỗi với Ngọc Thuỳ. Việc ngoại tình chỉ vỏn vẹn trong hai tháng, rồi sẽ qua nhanh thôi. Anh nhất định cố gắng không để vợ biết. Khi nào mọi thứ kết thúc anh hứa sẽ toàn tâm toàn ý chuộc lỗi với cô.
Dựng người thẳng dậy, Tôn Duy lắng nghe tiếng bước chân bên ngoài phòng. Dường như, tất cả đều ra về hết. Đưa mắt nhìn đồng hồ, gần bảy giờ. Anh liền đứng lên thu xếp sổ sách giấy tờ rồi lấy điện thoại ra bấm số gọi cho Ngọc Thuỳ.
"Hiện số điện thoại này đang bận, vui lòng để lại lời nhắn sau tiếng Pip."
Tần ngần vài phút, Tôn Duy chậm rãi nói vào điện thoại, giọng thật trầm:
- Ừm... Có lẽ tối nay anh sẽ về trễ, em cứ dùng bữa tối trước và đi ngủ nhé, đừng chờ anh. Xin lỗi vì đã thất hứa với em! Ngủ ngon.
Để lại lời nhắn xong, Tôn Duy tắt điện thoại vì sợ trong lúc gặp Đỗ Như, Ngọc Thuỳ gọi điện đến, bản thân không muốn nói dối vợ lần nữa. Ngồi phịch xuống ghế, anh nhắm mắt gục đầu bên bàn làm việc, lòng nặng trĩu đến khó chịu.
Tha thứ cho anh.