[Chu Môn Xuân Sắc Hệ Liệt] Khiếp Vô Tình
Chương 41 :
Ngày đăng: 03:38 19/04/20
Theo đường mòn đi ra khỏi hoa viên, dọc đường đi phủ kín lá rụng, nghỉ chân nhìn khắp xung quanh chỉ thấy ánh tà dương và cây cỏ, càng làm tăng ý thu, nghĩ đến thần thái phong tình vừa rồi khi cùng Tô Lưu Y nồng nhiệt, trong lúc nhất thời bỗng nhiên dâng lên trăm mối ngổn ngang, không còn là chính mình.
“Hôm nay Lưu Y đi đâu vậy? Tại sao lá rụng nhiều như vậy mà còn chưa đi thu dọn.” Bên kia hòn non bộ truyền đến tiếng nói chuyện, tiếp theo có hai nha hoàn đi ra, vừa thấy Giang Thượng Phàm thì bọn họ đều ngẩn ngơ, vội vàng khom mình hành lễ.
Giang Thượng Phàm phất tay, sau đó thản nhiên nói, “Thỉnh thoảng nhìn lá rụng kín lối đi cũng là một cảnh tượng rất thú vị. Hôm nay không cần quét vườn, ngày mai hẳn tính sau. Với lại hai ngươi đêm nay không cần đi Phi Hồng Thiên.”
Hai nha hoàn dạ một tiếng, trong lòng đều cảm thấy có một chút kỳ quái, nhưng nhìn thấy vẻ mặt của Vương gia thì cũng không dám nhiều lời, bởi vậy liền vén xiêm y thi lễ rồi cáo lui.
Trong lúc Giang Thượng Phàm đi ra khỏi hoa viên thì các nha hoàn ở trong phòng ngủ của hắn đang tìm hắn khắp xung quanh, thấy hắn đã quay lại thì lập tức vui vẻ ra mặt, liền phân phó dọn cơm.
Mấy chục món ăn được dâng lên. Nhưng Giang Thượng Phàm không có tâm tư động vào đôi đũa, nghĩ đến Tô Lưu Y lúc này nhất định đang gian nan đứng dậy mặc y phục ở Phi Hồng Hiên, trong lòng không khỏi dâng lên một cảm xúc thương tiếc. Đành giận dữ tự nói với mình: Thôi thôi, nể tình hắn mười năm không có phóng túng, cứ đối với hắn tốt một chút đi, huống hồ chỉ có như thế thì hết thảy mới hợp tình hợp lý.
Nghĩ đến đây thì Giang Thượng Phàm lập tức đứng lên rồi thản nhiên nói, “Đêm nay không ăn ở nơi này, Phương Thảo, Băng Uyển, các ngươi đem thực hạp lại đây, ta chọn mấy món ăn, các ngươi theo ta đưa vào hoa viên.”
“Nếu như thế không bằng kêu người đem thức ăn đưa vào hoa viên.” Tĩnh Nguyệt vừa đề nghị vừa gọi người hầu mang thực hạp đến.
“Lúc này trời đã tối rồi, với lại bên ngoài đang mưa lắc rắc, dù sao cũng không nên vào hoa viên ăn, cũng không phải ban ngày ban mặt mà có hứng ngắm cảnh, tối như mực, đi đường mà gặp phải con thiên nga bay qua cũng bị dọa nhảy dựng.”
Tô Lưu Y đại khái cũng hiểu được lời này có một chút bi thương, cũng vội vàng chuyển đề tài, “Đúng rồi, vừa mới nãy ta bị gì vậy? Ta thấy ngươi, biết ngươi là người không phải ma, nhưng ta lại không thể nói chuyện được, ***g ngực như thể bị một tảng đá đè ép…”
Giang Thượng Phàm cười ha ha, “Ngươi bị dọa đến mức ngừng thở. Thật sự chưa thấy ai như ngươi, người bình thường bị dọa đến mức này thì đã trực tiếp ngất xỉu rồi, ngươi thì lại ngừng thở, nếu cứ như vậy mà chết ngạt thì không biết là bi kịch thiên cổ hay là trò hề thiên cổ đây.”
“Cái gì….cái gì mà trò hề, mọi người sẽ thông cảm với ta. Người nào chê cười ta đều là những kẻ vô lương tâm.” Tô Lưu Y cắn môi, ai oán trừng mắt nhìn Giang Thượng Phàm. Chỉ liếc mắt một cái liền làm cho tâm tư của Giang Thượng Phàm rung động, nhịn không được mà khiến đáy lòng nhè nhẹ dâng lên từng đợt ôn nhu ngọt ngào.
“Được rồi, không cần mạnh miệng, mau đến đây dùng bữa.” Giang Thượng Phàm thấy Tô Lưu Y gian nan hoạt động thân mình ở trên giường, biết phía sau của đối phương vẫn còn đau đớn, vì vậy liền đi sang, cố ý xoa nhẹ lên nơi cảm thấy e thẹn của Tô Lưu Y, sau đó cười một cách tà khí, “Còn đau không? Rõ ràng khi làm cũng không tạo ra vết thương mà…”
Không đợi nói xong thì sắc mặt của Tô Lưu Y đã trở nên đỏ bừng, lắp bắp nói, “Ngươi….ngươi nói bậy cái gì đó? Phi lễ chớ ngôn, những lời như vậy…..những lời như vậy mà ngươi cũng nói ra được hay sao? Ngươi là Vương gia mà.”
Giang Thượng Phàm hoàn toàn không bận tâm, “Thì sao, cái gì cũng đã nhìn hết rồi, còn sợ gì nữa? Ân, ta quay về có mang theo thanh thũng dược, nơi đó chắc bị sưng đỏ, chờ dùng cơm nước xong thì ta sẽ thoa dược cho ngươi một chút, đến ngày mai là ổn rồi.” (thanh thũng dược = dược cao trị sưng)
Tô Lưu Y càng cảm thấy ngượng ngùng hơn, nhưng trong lòng lại vô cùng ngọt ngào, chẳng qua vẫn có một chút nghi hoặc, chỉ cảm thấy giống như đang nằm mơ, bằng không cả đời này làm sao còn có thể làm cho Giang Thượng Phàm đối đãi với hắn như vậy.
Cho dù là nằm mơ nhưng có thể mơ thấy cảnh như vậy thì hắn đã cảm thấy quá đủ. Tô Lưu Y bị Giang Thượng Phàm kéo tay chậm rãi đi đến, hắn ở phía sau si ngốc nhìn nét mặt nhìn nghiêng của Giang Thượng Phàm, chỉ mong giấc mộng này vĩnh viễn không bao giờ tỉnh lại.
………..