Chủ nhân hệ thống nhà ta còn nhỏ mà
Chương 1 : Bị Ném Vào Thế Giới Khác
Ngày đăng: 00:39 27/06/20
À thì là ta rảnh quá mà , ngồi nghịch pháp bảo vô tình tạo ra một thế giới mà cái thế giới này lại quá ồn ào. Phiền chết ta!!!! Hủy diệt thì không nỡ mà để yên thì không được, thế giới này loạn quá loạn rồi . Thế nên ta tiện tay chọn đại một phàm nhân, hắn tên Trường rồi ném vào thế giới của ta cho hắn giải quyết vấn đề hộ ta. Yên tâm ta cho hắn cái hệ thống bá đạo rồi. Phần việc của ta xong nha các đạo hữu.
Ở một cái thế giới kỳ lạ nọ, nơi đó không trăng, không sao, không mặt trời, không ai biết ánh sáng từ đâu chiếu sáng cả một thế giới , bỗng nhiên trời đất tối sầm lại, lưu tinh xẹc qua bầu trời với tốc độ mà không một sinh vật nào trên thế giới đó đuổi kịp. Khiến tất cả sinh vật đều cảm giác được thế giới sắp đến một thời kỳ hỗn loạn .
Trường bị Thần ném đi, hắn đã ngất từ lúc nào. Hắn rớt xuống một khu rừng thông hoang sơ. Va chạm cực mạnh với mặt đất tạo thành một cái lỗ sâu hoắm hình cái phễu, trên người Trường có một thứ gì đó màu xanh kim tuyến lấp lánh bao bọc , nhờ thứ đó bảo vệ nên hắn đã giữ được cái mạng của mình nếu không thì với một cú ném như vậy thì đến sinh vật mạnh nhất thế giới này cũng không thể bình yên vô sự. Khí tức sinh mệnh của Trường bỗng trôi đi mất một cách nhanh chóng, nhưng rồi bỗng chốc chậm lại , dừng lại, rồi tăng lên .Hắn thở hắt ra hổn hển như thể xác định là bản thân hắn vẫn còn sống , rồi cơn thống khổ truyền đến , đến mức mà hắn không thể hét thành tiếng , mắt trợn trắng giât nẩy lên rồi lại bất tỉnh, sinh mệnh hắn một lần nữa tuột đi một cách nhanh chóng .
Trên người hắn luồng khí màu xanh bao bọc lấy cơ thể hắn chữa trị các vết thương sau đó tụ lại trước ngực hắn chui tọt vào cơ thể hắn biến mất.
Trường bỗng chốc lại tỉnh dậy, hắn đưa mắt nhìn xung quanh, hắn sợ hãi và tuyệt vọng nhưng hắn quyết không thể chết, hắn phải sống, dù thế nào hắn cũng phải sống và tìm cho ra kẻ đã làm vậy với mình. Hơn nữa còn có người thân gia đình hắn, tên làm như vậy với mình cũng có thể sẽ nhắm tới gia đình hắn. Hắn còn phải trở về với người yêu , họ đã hẹn năm sau sẽ cưới rồi.
Trường bắt đầu tập bò, hắn bắt đầu sử dụng cơ hông đẩy mông cong lên rồi làm giống con sâu đo , tứ chi không còn thì đây là câch duy nhất khiến hắn có thể di chuyển. Hắn tập chăm chỉ, mặt hắn bị mặt đất cày nát tinh tươm, không còn hình dạng con người càng giống con đuông dừa hơn.
Sau một ngày vất vả hắn cũng trườn ra khỏi cái hố, hắn lăn người nhìn lên bầu trời. thế giới này ban đêm hoàn toàn là một màu đen , ko có một chút ánh sáng nào tồn tại, ko một vì sao cũng ko có bóng dáng của trăng, giờ hắn mới để ý là hình như ban ngày cũng ko thấy mặt trời đâu. nơi đây đơn giản là ngày sáng đêm tối . Mọi thứ đều là một màu đen dù hắn có nhắm hay là mở mắt thì bản thân hắn cũng không biết , cái thứ bóng tối này làm hắn phát điên, hắn thầm nghĩ cái thế giới điên khùng này bị sao vậy , làm thế nào mà hắn lại bị như vậy, nhưng rồi hắn cũng quen dần và chìm vào giấc ngủ.
Có tiếng nói phát ra từ lồng ngực hắn dễ thương trong trẻo như cô gái 18 đôi mươi.
_Chủ nhân, chủ nhân dậy mau có nguy hiểm .
Trường tỉnh giấc, mắt ngó nghiêng nhìn quanh, hắn đi tìm tiếng nói đó, nhưng tìm mãi tìm mãi hắn vẫn chỉ thấy khu rừng và vách đá trống vắng, lạnh lẽo vô bờ, nếu hắn có ý niệm từ bỏ mạng sống thì hắn chỉ cần một ý niệm cả thân thể hắn sẽ liền xuống vực thẳm sâu vô đáy và tuyệt vọng vô bờ.
Tiếng hét của cô gái đó lần nữa phát ra
_ Chủ nhân chạy mau, nguy hiểm tới rồi .
Nhưng chưa đợi hắn tìm thấy thì dưới vực sâu vô đáy kia .
Graoo ,..........
Tiếng gầm rú kinh khủng phát ra từ một sinh vật khổng lồ khiến hắn muốn thủng cả màng nhĩ ra . Một con vật màu đỏ khổng lồ với vảy dày đáng sợ , nó có hai chiếc cánh như cánh dơi còn to gấp đôi cơ thể nó cùng với cặp sừng cứng cáp và hàm răng nhọn hoắt . Nó dùng đôi mắt màu đỏ như máu và khè ra hơi thở nóng rực nhìn chằm chằm Trường khiến cho hắn hoảng hốt _ Rồng , rồng , thật sự là rồng ư .
Tiếng nói nọ lại lần nữa vang lên
_ Đúng vậy chủ nhân , nó là Bạo Hỏa Long một trong những sinh vật mạnh mẽ nhất thế giới này.
Một bóng áo lục xuất hiện trước mặt hắn, đó là một cô gái đeo nạng che mặt và mặc bộ đồ cổ trang như trong truyện tranh mà hắn từng đọc nàng chỉ để lộ ra một đôi mắt to sáng rực . Nhất thời hắn bị lôi cuốn bởi đôi mắt đó. Hắn nhìn nàng. Nàng cũng nhìn hắn . Hai người nhìn nhau thời gian như ngừng trôi như một pháp tắc thời gian. Chỉ có hai người họ mới hiểu đc khoảng khắc đó như kéo dài vô tận. Ánh mắt nàng dịu dàng , nàng tháo nạng che mặt ra, Trường nhất thời ngây ngẩn , gương mặt đó sao hắn quên được , gương mặt của người yêu hắn , gương mặt mà đã làm hắn chết mê chết mệt ngay lần đầu gặp. Năm đó hắn đang thực hiện nghĩa vụ quân sự một người bạn giới thiệu cho hắn cô ấy . Hắn và cô ấy gặp nhau ở quán cafe Z, quán cafe khá nổi tiếng ở trung tâm thành phố Biên Hòa . Lần đầu nhìn thấy cô, hắn đã yêu cô, trong mắt hắn cô đẹp tựa như tiên giáng trần, liền mỗi giây mỗi phút hai người ở bên nhau, hắn đều không thể quên . Yêu nhau như vậy đã 4 năm và họ quyết định năm sau sẽ cưới nhưng hắn lại bị ném xuống thế giới kỳ lạ này để rồi mất cả chân tay trở thành tàn phế. Hắn nhìn người con gái có gương mặt giống như người yêu hắn, hắn biết rằng hai người không phải là một nhưng khi nhìn vào những giọt nước mắt đong đầy những chất chứa yêu thương của nàng hắn lại không thể phân biệt nổi .
Nhưng lúc này không phải là lúc yêu đương, Bạo Hỏa Long gầm thét “ Bão lửa “ từ miệng của Bạo Hỏa Long một vòng tròn pháp thuật với những ký hiệu cổ đại hiện ra từ từ sáng lên . Một cơn bão lửa mạnh mẽ cuốn đến phía Trường và cô gái , cơn bão nóng rực dù chưa chạm tới nhưng sức nóng nó tỏa ra đã khiến cảnh vật xung quanh héo rụi thành tro tàn , cô gái xanh lục ôm lấy Trường chạy đi, dù có sự che chắn của nàng, hắn vẫn bị sức nóng đó khiến cho mặt bỏng rát như muốn cháy ra . Hắn đau đớn la hét. Cô gái đút một viên thuốc tròn tròn màu đen vào miệng hắn, viên thuốc vào miệng hắn liền tan ra mang theo một cỗ dược lực tan vào thân thể khiến cho hắn cảm giác thoải mái một trận, cảm giác không còn nóng rát như lúc trước . Trường được cô gái ôm vào lòng, cô gái tỏa ngát hương thơm xử nữ khiến hắn si mê một trận, bây giờ hắn mới để ý cô gái này còn rất trẻ, thân hình còn chưa nảy nở toàn bộ nhưng đã đâu vào đấy, đùi ra đùi, ngực ra ngực, mông ra mông, da dẻ nàng trắng hồng không có chút khe hở chân lông nào , nàng cũng ko có một hạt mụn nào trên mặt , nhìn kỹ thì nàng chính là một mỹ nhân bản phi thường hoàn hảo của người yêu hắn. Nàng rất nhanh nhẹn, ôm hắn mà nàng chạy như bay phi từ cành này qua cành khác tránh thoát công kích từ Bão Lửa của Bạo Hỏa Long . Nàng bay lên không quay lại nhìn Bạo Hỏa Long một lần rồi nhanh chóng thoát khỏi .
Từ trong lồng ngực nàng hắn tỉnh dậy, nàng đang nói gì đó với hắn, đó là một thứ ngôn ngữ kỳ lạ. Bây giờ đã là ban đêm, nàng đã chọn được địa điểm nghỉ ngơi và cắm trại, có cả lửa trại nữa . Được nằm trong lòng nàng và bên lò sưởi khiến hắn cảm thấy ấm áp, hắn dụi dụi đầu vào đùi nàng mà hưởng thụ, tuy không biết nàng là ai, không hiểu nàng nói gì, nhưng hắn lần đầu cảm thấy xuyên qua thế giới này cũng không phải tệ đến thế . Hắn lại chìm vào giấc ngủ lần nữa .
_Chủ Nhân, chủ nhân nguy hiểm , nguy hiểm, mau chạy.
Ở một cái thế giới kỳ lạ nọ, nơi đó không trăng, không sao, không mặt trời, không ai biết ánh sáng từ đâu chiếu sáng cả một thế giới , bỗng nhiên trời đất tối sầm lại, lưu tinh xẹc qua bầu trời với tốc độ mà không một sinh vật nào trên thế giới đó đuổi kịp. Khiến tất cả sinh vật đều cảm giác được thế giới sắp đến một thời kỳ hỗn loạn .
Trường bị Thần ném đi, hắn đã ngất từ lúc nào. Hắn rớt xuống một khu rừng thông hoang sơ. Va chạm cực mạnh với mặt đất tạo thành một cái lỗ sâu hoắm hình cái phễu, trên người Trường có một thứ gì đó màu xanh kim tuyến lấp lánh bao bọc , nhờ thứ đó bảo vệ nên hắn đã giữ được cái mạng của mình nếu không thì với một cú ném như vậy thì đến sinh vật mạnh nhất thế giới này cũng không thể bình yên vô sự. Khí tức sinh mệnh của Trường bỗng trôi đi mất một cách nhanh chóng, nhưng rồi bỗng chốc chậm lại , dừng lại, rồi tăng lên .Hắn thở hắt ra hổn hển như thể xác định là bản thân hắn vẫn còn sống , rồi cơn thống khổ truyền đến , đến mức mà hắn không thể hét thành tiếng , mắt trợn trắng giât nẩy lên rồi lại bất tỉnh, sinh mệnh hắn một lần nữa tuột đi một cách nhanh chóng .
Trên người hắn luồng khí màu xanh bao bọc lấy cơ thể hắn chữa trị các vết thương sau đó tụ lại trước ngực hắn chui tọt vào cơ thể hắn biến mất.
Trường bỗng chốc lại tỉnh dậy, hắn đưa mắt nhìn xung quanh, hắn sợ hãi và tuyệt vọng nhưng hắn quyết không thể chết, hắn phải sống, dù thế nào hắn cũng phải sống và tìm cho ra kẻ đã làm vậy với mình. Hơn nữa còn có người thân gia đình hắn, tên làm như vậy với mình cũng có thể sẽ nhắm tới gia đình hắn. Hắn còn phải trở về với người yêu , họ đã hẹn năm sau sẽ cưới rồi.
Trường bắt đầu tập bò, hắn bắt đầu sử dụng cơ hông đẩy mông cong lên rồi làm giống con sâu đo , tứ chi không còn thì đây là câch duy nhất khiến hắn có thể di chuyển. Hắn tập chăm chỉ, mặt hắn bị mặt đất cày nát tinh tươm, không còn hình dạng con người càng giống con đuông dừa hơn.
Sau một ngày vất vả hắn cũng trườn ra khỏi cái hố, hắn lăn người nhìn lên bầu trời. thế giới này ban đêm hoàn toàn là một màu đen , ko có một chút ánh sáng nào tồn tại, ko một vì sao cũng ko có bóng dáng của trăng, giờ hắn mới để ý là hình như ban ngày cũng ko thấy mặt trời đâu. nơi đây đơn giản là ngày sáng đêm tối . Mọi thứ đều là một màu đen dù hắn có nhắm hay là mở mắt thì bản thân hắn cũng không biết , cái thứ bóng tối này làm hắn phát điên, hắn thầm nghĩ cái thế giới điên khùng này bị sao vậy , làm thế nào mà hắn lại bị như vậy, nhưng rồi hắn cũng quen dần và chìm vào giấc ngủ.
Có tiếng nói phát ra từ lồng ngực hắn dễ thương trong trẻo như cô gái 18 đôi mươi.
_Chủ nhân, chủ nhân dậy mau có nguy hiểm .
Trường tỉnh giấc, mắt ngó nghiêng nhìn quanh, hắn đi tìm tiếng nói đó, nhưng tìm mãi tìm mãi hắn vẫn chỉ thấy khu rừng và vách đá trống vắng, lạnh lẽo vô bờ, nếu hắn có ý niệm từ bỏ mạng sống thì hắn chỉ cần một ý niệm cả thân thể hắn sẽ liền xuống vực thẳm sâu vô đáy và tuyệt vọng vô bờ.
Tiếng hét của cô gái đó lần nữa phát ra
_ Chủ nhân chạy mau, nguy hiểm tới rồi .
Nhưng chưa đợi hắn tìm thấy thì dưới vực sâu vô đáy kia .
Graoo ,..........
Tiếng gầm rú kinh khủng phát ra từ một sinh vật khổng lồ khiến hắn muốn thủng cả màng nhĩ ra . Một con vật màu đỏ khổng lồ với vảy dày đáng sợ , nó có hai chiếc cánh như cánh dơi còn to gấp đôi cơ thể nó cùng với cặp sừng cứng cáp và hàm răng nhọn hoắt . Nó dùng đôi mắt màu đỏ như máu và khè ra hơi thở nóng rực nhìn chằm chằm Trường khiến cho hắn hoảng hốt _ Rồng , rồng , thật sự là rồng ư .
Tiếng nói nọ lại lần nữa vang lên
_ Đúng vậy chủ nhân , nó là Bạo Hỏa Long một trong những sinh vật mạnh mẽ nhất thế giới này.
Một bóng áo lục xuất hiện trước mặt hắn, đó là một cô gái đeo nạng che mặt và mặc bộ đồ cổ trang như trong truyện tranh mà hắn từng đọc nàng chỉ để lộ ra một đôi mắt to sáng rực . Nhất thời hắn bị lôi cuốn bởi đôi mắt đó. Hắn nhìn nàng. Nàng cũng nhìn hắn . Hai người nhìn nhau thời gian như ngừng trôi như một pháp tắc thời gian. Chỉ có hai người họ mới hiểu đc khoảng khắc đó như kéo dài vô tận. Ánh mắt nàng dịu dàng , nàng tháo nạng che mặt ra, Trường nhất thời ngây ngẩn , gương mặt đó sao hắn quên được , gương mặt của người yêu hắn , gương mặt mà đã làm hắn chết mê chết mệt ngay lần đầu gặp. Năm đó hắn đang thực hiện nghĩa vụ quân sự một người bạn giới thiệu cho hắn cô ấy . Hắn và cô ấy gặp nhau ở quán cafe Z, quán cafe khá nổi tiếng ở trung tâm thành phố Biên Hòa . Lần đầu nhìn thấy cô, hắn đã yêu cô, trong mắt hắn cô đẹp tựa như tiên giáng trần, liền mỗi giây mỗi phút hai người ở bên nhau, hắn đều không thể quên . Yêu nhau như vậy đã 4 năm và họ quyết định năm sau sẽ cưới nhưng hắn lại bị ném xuống thế giới kỳ lạ này để rồi mất cả chân tay trở thành tàn phế. Hắn nhìn người con gái có gương mặt giống như người yêu hắn, hắn biết rằng hai người không phải là một nhưng khi nhìn vào những giọt nước mắt đong đầy những chất chứa yêu thương của nàng hắn lại không thể phân biệt nổi .
Nhưng lúc này không phải là lúc yêu đương, Bạo Hỏa Long gầm thét “ Bão lửa “ từ miệng của Bạo Hỏa Long một vòng tròn pháp thuật với những ký hiệu cổ đại hiện ra từ từ sáng lên . Một cơn bão lửa mạnh mẽ cuốn đến phía Trường và cô gái , cơn bão nóng rực dù chưa chạm tới nhưng sức nóng nó tỏa ra đã khiến cảnh vật xung quanh héo rụi thành tro tàn , cô gái xanh lục ôm lấy Trường chạy đi, dù có sự che chắn của nàng, hắn vẫn bị sức nóng đó khiến cho mặt bỏng rát như muốn cháy ra . Hắn đau đớn la hét. Cô gái đút một viên thuốc tròn tròn màu đen vào miệng hắn, viên thuốc vào miệng hắn liền tan ra mang theo một cỗ dược lực tan vào thân thể khiến cho hắn cảm giác thoải mái một trận, cảm giác không còn nóng rát như lúc trước . Trường được cô gái ôm vào lòng, cô gái tỏa ngát hương thơm xử nữ khiến hắn si mê một trận, bây giờ hắn mới để ý cô gái này còn rất trẻ, thân hình còn chưa nảy nở toàn bộ nhưng đã đâu vào đấy, đùi ra đùi, ngực ra ngực, mông ra mông, da dẻ nàng trắng hồng không có chút khe hở chân lông nào , nàng cũng ko có một hạt mụn nào trên mặt , nhìn kỹ thì nàng chính là một mỹ nhân bản phi thường hoàn hảo của người yêu hắn. Nàng rất nhanh nhẹn, ôm hắn mà nàng chạy như bay phi từ cành này qua cành khác tránh thoát công kích từ Bão Lửa của Bạo Hỏa Long . Nàng bay lên không quay lại nhìn Bạo Hỏa Long một lần rồi nhanh chóng thoát khỏi .
Từ trong lồng ngực nàng hắn tỉnh dậy, nàng đang nói gì đó với hắn, đó là một thứ ngôn ngữ kỳ lạ. Bây giờ đã là ban đêm, nàng đã chọn được địa điểm nghỉ ngơi và cắm trại, có cả lửa trại nữa . Được nằm trong lòng nàng và bên lò sưởi khiến hắn cảm thấy ấm áp, hắn dụi dụi đầu vào đùi nàng mà hưởng thụ, tuy không biết nàng là ai, không hiểu nàng nói gì, nhưng hắn lần đầu cảm thấy xuyên qua thế giới này cũng không phải tệ đến thế . Hắn lại chìm vào giấc ngủ lần nữa .
_Chủ Nhân, chủ nhân nguy hiểm , nguy hiểm, mau chạy.