Chu Sa
Chương 31 : Trách nhiệm
Ngày đăng: 13:51 30/04/20
TRÁCH NHIỆM
Dịch: Mama Tổng Quản
Có thể mang đi nơi khác không cần xin phép, nhưng ít nhất hãy ghi tên dịch giả/biên tập hoặc dẫn link. Đó là sự tôn trọng tối thiểu bạn dành cho họ. Mama xin chân thành cám ơn!
(*"▽`*)...(*"▽`*)
- ------------------------------------------------
Ngày cuối cùng ở Châu Thành Cố Đình Trạch ngoan ngoãn theo Chu Sa đi dạo phố.
Nhưng ngay sau đó, Chu Sa liền phát hiện ra sự thật ngược lại, cô mới là người theo Cố Đình Trạch đi dạo phố.
Lúc đi theo Giang Thừa, việc dạo phố này là chưa từng có, hay lúc đến với Giang Thâm cũng chưa từng nếm trải qua, Chu Sa có thể tưởng tượng ra được nét không kiên nhẫn ẩn dưới gương mặt của bọn họ, cũng sẽ đưa thẻ cho cô, bảo cô tự mình đi mua.
Nhưng Cố Đình Trạch không như vậy, theo hắn đi dạo phố hình như có chút thích thú.
Hắn sẽ cho ý kiến, biết phối đồ, biết so sánh, còn có đủ loại thẻ hội viên.
So với khuê mật hắn còn biết xách túi hộ.
Cho nên lúc Cố Đình Trạch đem một đống túi đồ cầm trên tay thả xuống sàn nhà ở trong phòng, Chu Sa quả thật có dâng lên chút xíu tâm tư không nỡ bỏ... đối tác dạo phố rất hợp gu này.
Cũng là bạn giường hợp ý.
"Có mệt không?" Chu Sa ôm cổ Cố Đình Trạch.
Cố Đình Trạch cũng ôm lấy eo Chu Sa: "Mệt lắm! Hôm nay chỉ có thể cho em ăn ba lần."
"Hai lần là tốt rồi, ngày mai phải dậy sớm." Chu Sa khẽ cười một cái, thể lực Cố Đình Trạch quả thật lại rất tốt.
"Dậy sớm thế làm gì?" Cố Đình Trạch hôn hôn khóe miệng đang nhếch lên của Chu Sa.
"Sáng mai có chuyến bay, phải về rồi."
Động tác Cố Đình Trạch liền ngưng lại: "... À, muốn về à?"
"Ừm, hết ngày mai là phải đi làm lại rồi."
Cố Đình Trạch yên lặng hôn Chu Sa một lúc, sau đó ôm Chu Sa đặt lên giường.
"Vậy nên tiết kiệm thời gian."
Buổi sáng lúc Chu Sa rời giường rất cẩn thận, cử động nhẹ nhàng, cũng không đánh thức Cố Đình Trạch.
Dường như trở về khoảnh khắc thân mật cùng nhau lúc trước, hơi thở của Giang Thừa dần dần nặng nề, hắn đè Chu Sa lên ván cửa, không ngừng càn quấy trong miệng Chu Sa.
Đến tận khi Giang Thừa cảm thấy cơ thể mình như muốn nổ tung, hắn mới buông Chu Sa ra.
"Vào trong có được không, hửm?" Âm cuối của Giang Thừa mang theo quyến luyến dây dưa.
"Không được." Chu Sa còn mang chút tình ý, nhưng cũng tan biến cực nhanh.
"Vì sao? Em cũng muốn mà phải không..." Giang Thừa càng khó có thể nhịn xuống.
"Bởi vì, tôi không muốn phụ trách với anh." Chu Sa cười cười, mở cửa, nhấc hành lý lên, nhốt Giang Thừa ở ngoài cửa.
Trong đôi mắt nhuốm đầy dục vọng của Giang Thừa hiện lên một chút kinh ngạc.
Nên tỏ tình là sai rồi sao?
Chu Sa thà chấp nhận chuyện quan hệ thể xác đơn thuần cũng không nguyện ý chấp nhận hắn?
Trên mặt Giang Thừa hiện lên nét khổ đau, có một loại cảm giác tấm chân tình bị người ta giẫm nát dưới chân.
Thế nhưng còn có thể làm gì?
Chẳng lẽ hắn phải đập cửa nói, Chu Sa, anh đồng ý, anh không cần em chịu trách nhiệm.
Hắn không muốn nói ra lời như vậy.
Hắn bị Chu Sa ép phải rơi vào hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan.
Chu Sa ngồi xổm trên sàn mở hành lý ra, sau đó bắt đầu sắp xếp lại đồ đạc.
Nụ hôn kia chẳng qua là do mùi hương của Giang Thừa kích thích cô, khiến cô nhớ lại một chút chuyện quá khứ, không có ý gì khác.
Cô không đói bụng, tất nhiên không cần ăn Giang Thừa.
Cô cũng không thích phiền phức, loại tình cảm dông dài như kịch nghệ này khiến cô cảm thấy rất thừa thải.
Giang Thừa chỉ đọng lại trong đầu cô được giây lát, cô đã bắt đầu nghĩ đến lịch làm việc cho ngày mai.
- - -- -- -- -- --
Lời của tác giả: Thanh niên tóc vàng tạm thời xuống đài~~ hắn sẽ còn trở lại. Ngày mai gặp lại Giang Thâm.
Lời của Mama: Chu Sa quả nhiên cứng cựa. Giang Thừa quả thật khiến ta cảm thấy nực cười. Muốn quay lại gặm cỏ cũng phải xem răng còn đủ cứng không nhé, hứ!