Chú

Chương 30 :

Ngày đăng: 14:49 18/04/20


Sau lần khiếp sợ này, bạn gái mua một chiếc xe rồi lái đến cổng trường thanh niên.



Thanh niên đeo cặp sách đi ra, ban đầu vẫn chưa tìm thấy cô ở đâu.



Bạn gái ngồi trong xe, nhìn dáng vẻ nhìn quanh quất của thanh niên.



Cậu thực sự rất trẻ, dù sao cũng chỉ mới 22 tuổi, không hề giống người đã làm bố của một đứa bé.



Bạn gái hạ cửa xe xuống vẫy vẫy tay, lúc thanh niên nhìn thấy cô thì hơi ngạc nhiên.



Cậu lên xe: “Sao đột nhiên lại muốn mua xe thế.”



Bạn gái quay vô lăng: “Có đẹp trai không!”



Thanh niên ngập ngừng: “Có phải lần trước vì An Bảo nên chị mới…”



Thấy thanh niên lại sắp áy náy, bạn gái vội vàng giơ tay bảo ngừng: “Được rồi, là do chị tiếc mạng đó, cậu đừng có nghĩ nhiều.”



Thanh niên cười cười, thắt dây an toàn: “Cha nói muốn gặp chúng ta.”



Bạn gái rất kinh ngạc, hai người họ từ khi kết hôn chưa từng gặp cha của thanh niên.


Này đúng là sấm chớp tung toé, người mù mới không nhìn ra hai người kia có chuyện. Ánh mắt chạm nhau cái là quấn quít không rời.



Hai người đó còn cố ý không nhìn đối phương, một nhìn sang, người kia lại ngoảnh đi. Anh tới em lui, quả thực đòi mạng.



Cha thanh niên vừa ban đầu còn lạnh mặt, nhưng lúc nhìn thấy cháu trai đáng yêu lại không nhịn được, vẫn còn ngạo kiều không chịu mở miệng nói muốn cháu.



Bạn gái ở bên cạnh nhìn trò vui, đương nhiên cũng không chủ động đưa nhóc con đến.



Vẫn là thanh niên cảm nhận được khát vọng của cha mình, mới ôm An Bảo đến cho cha.



Cha ôm cháu trai của mình, vô cùng yêu thích. Có điều đôi mắt của cháu mình quá lớn, lại tròn nữa, không giống con mình lắm.



Ông liếc mắt nhìn đứa con dâu bất hiếu kia, cũng không giống.



Ông xoa mặt cháu, mở miệng hỏi: “Tên là gì thế.”



Thanh niên thuận theo trả lời: “Lê Thịnh An ạ.”



Người cha hừ một tiếng từ lỗ mũi: “Cũng không tệ lắm, ai đặt đấy?”



Ông vừa dứt lời, trên bàn cơm liền lâm vào tĩnh mịch. Sắc mặt của chú cũng hơi kỳ quái, thanh niên thì đứng ngồi không yên.



Mà bạn gái suýt chút nữa không nín cười được. Cô nhìn vẻ mặt xin cầu viện của thanh niên, chỉ đành đáp: “A Khâm đặt, anh ấy nói anh ấy nằm mơ thấy, con cũng thấy rất êm tai.”



Thanh niên thở phào nhẹ nhõm. Chú nhướng mày, liếc nhìn đứa bé rồi quay lại nói với cha thanh niên: “Anh Diệu, chiều nay em còn có việc, em đi trước đây. Anh nói chuyện với A Khâm đi, nào có chuyện cha con thù oán nhau lâu dài chứ.” Hắn đứng dậy toan rời đi, nhất thời trên mặt thanh niên hiện lên chút không muốn.



Nhưng bước chân của chú lại dừng, hắn nhìn thấy cánh tay nhỏ của An Bảo đang thò ra từ ngực ông nội mình, túm lấy vạt áo của hắn, không hề muốn hắn rời đi.