Chú
Chương 52 :
Ngày đăng: 14:50 18/04/20
Lúc thanh niên nghe được tin này liền ngây ngẩn cả người.
Rõ ràng một người mấy ngày trước còn rất tốt, hiện giờ lại không rõ sống chết.
Thanh niên muốn lập tức chạy đến bệnh viện, nhưng người cha sau khi nói cho cậu biết tin này lại không chịu để cậu đi.
Thanh niên sốt ruột vô cùng: “Cha, con phải đến gặp anh ấy.”
Sắc mặt người cha phức tạp nói: “Không được.”
Thanh niên không muốn nói nữa, không ngờ có hai bảo vệ bước vào, áp giải cậu vào phòng.
Thanh niên bị nhốt ở trong phòng, chỉ cảm thấy hoang đường, còn cha cách cửa khuyên nhủ cậu.
Cha nói một thôi một hồi rất dài, nhưng mà lòng thanh niên như đang bị lửa đốt, chỉ có thể nghe một cách đại khái.
Điều này nói rõ mệnh của Tần Túc thật sự không tốt, cao nhân không phải nói lung tung.
Vì lẽ đó mà mặc kệ Tần Túc có vợ chưa cưới hay không, đã chia tay hay chưa biệt ly, hiện giờ cha sẽ không để cậu đi tìm chú.
Thanh niên ở bên trong yên lặng nghe xong toàn bộ, sau đó hỏi ngược lại cha mình một câu: “Mọi người đều biết chuyện này, tại sao không ai nói cho con biết?”
Người cha nghẹn lời, nhất thời không biết phải trả lời thế nào, hồi lâu mới nói: “Không chừng chính Tần Túc cũng không coi cái này là chuyện gì lớn, nên mới…”
Thanh niên ngắt lời: “Nhưng mà cha ơi, nếu anh ấy vì chuyện này mà chết thì sao?”
Người cha trầm mặc, thanh niên lại cầm lấy tay nắm cửa: “Nếu anh ấy chết rồi, vậy thì câu nói cuối cùng của con với anh ấy là một chữ cút.”
Hơn nữa còn những lời khác, thanh niên không nói ra được. Cậu không biết gì hết, không biết ý nghĩa của cô dâu nuôi từ bé kia, không biết ý nghĩa lúc chú trầm mặc.
Nếu như chú chết thật, có phải cũng vì cậu không.
Thanh âm của cha ở bên ngoài truyền đến, tận tình khuyên bảo: “Coi như là vậy thì con cũng không được đi. Ông nội Tần Túc giờ đang tìm con, ông ấy biết Tần Túc vì thích một người nên mới cương quyết ép người phụ nữ kia rời đi. Ông ấy đã nói, coi như phải đào ba thước đất cũng phải đào được con ra, cha không thể để con đi. Con hãy thông cảm cho cha, cha cũng vì muốn tốt cho con thôi.”