Chúa Sẽ Phù Hộ Em

Chương 152 : Mùa đông lạnh giá sắp đến (2)

Ngày đăng: 03:03 19/04/20


Type: Trương Mỹ Hạnh



“Đó là để giao tiếp với dân làng.” Tôi giải thích.



“Vậy thì cô học tiếng Urdu để giao tiếp với tôi.”



“Chúng ta có thể dung tiếng Anh và tiếng Trung mà.”



“Rốt cuộc thì cô có học không?” Dứt lời, Lâm khẽ mỉm cười, nụ cười dịu dàng trong trẻo đó khiến tôi như rơi vào thiên la địa võng không lối thoát.



Chưa đến ba giây tôi đã phải buông vũ khí đầu hang bĩu môi đáp: “Được, tôi học.”



Lâm chăm chú nhìn tôi, có vẻ sửng sốt rồi từ từ cúi đầu xuống. Ở khoảng cách gần như thế này, tôi có thể nhìn rõ hàng lông mi trên mắt anh ta, nhất thời cả hai đều thất thần. Một lúc sau tôi mới khẽ hắng giọng, quay đầu đi, hỏi: “ Có điều, vài ngày nữa là phải đi Chitral rồi, tại sao lúc này anh còn bắt tôi học tiếng Urdu?”



“Chitral đã bị phong tỏa ròi, không đến đó được nữa, cô không biết sao?”



“Phong tỏa?” Tôi hoang mang định ngồi dậy, không may đụng vào trán của Lâm đánh “cộp” một cái, tôi lại bật trở lại. Nền đất đóng bang cứng như thép, lần này thì cái đầu và lưng của tôi đều bị đau, trong giây lát mắt tôi hoa lên, trời đất chao đảo, nhưng dù vậy, tôi vẫn cố tuông ra một tràng câu hỏi: “ Chitral bị phong tỏa rồi sao?” Sao tôi không biết gì cả? Sao đột nhiên lại phong tỏa, ai phong tỏa?”



Đi Chitral tìm Alice là mục đích chính của chuyến đi Pakistan này, việc bị thương đã làm mất khá nhiều thời gian của tôi, nếu lại không thể đến Chitral thì đừng nói là Alice, ngay đến Mủi không khéo cũng chạy mất tăm rồi.



“Bão tuyết lấp mất đường đi, chứ cô tưởng ai phong tỏa?” Lâm chậm rãi nói.



“Lại là bão tuyết…” Tôi mếu máo than thở. Khu vực lòng chảo Broughton đang từng ngày từng giờ biến thành thế giới của bão tuyết, càng chần chừ càng không đi nổi. “Vậy còn đường nào khác không? Tôi thực sự có việc quan trọng phải đi Chitral.”



Lâm nhăn mày, đôi mắt đen láy nhìn tôi chằm chằm. “Việc quan trọng gì đang đợi cô ở Chitral thế?”



“Việc riêng.”



“Cô không nói tôi cũng biết, đi tìm đàn ông chứ gì?”. Anh ta mỉa mai.



Tôi đáp bừa: “Ừ.” Muri cũng là đàn ông chứ bộ.



Mặt Lâm lập tức sa sầm, mãi lâu sau anh ta mới nói tiếp, ngữ điệu có vẻ xa lạ: ” Ngài tiểu thư, cô cũng có nhiều trò đấy nhỉ!” Nói rồi anh ta ngồi dậy, quay lưng về phía tôi.



Tôi định giải thích rõ với anh ta nhưng hễ mở miệng ra là lại không biết phải nói thế nào, cuối cùng chỉ hỏi một câu gọn lỏn: ”Lâm, anh giận đấy à?”



Anh ta ”hừ” một tiếng.



Câu “Tại sao anh lại nổi giận?” nghẹn cứng trong miệng, tôi chỉ cảm thấy tim mình đập loạn xạ một cách kì lạ. Cuối cùng, tôi đành ghé sát vào vai anh ta, hỏi nhỏ: «Vậy đường bị phong tỏa tới khi nào?”



Lâm bực bội đáp: ”Mùa xuân.”



“Mùa xuân? Tức là tháng tư sang năm sao?” Tôi gào lên thảm thiết. Chết đến nơi rồi, phải làm sao đây? Đừng nói là Ngô Chung, chỉ cần tới tháng Hai tết Nguyên Đán mà tôi không có mặt ở nhà thì không khéo đồng chí Vương Bảo Ngọc sẽ lật tung trái đất này lên để tìm tôi ấy chứ. Bà hoàn toàn không biết gì về chuyến đi Pakistan này, tôi định sẽ đi nhanh, đến quỹ thần cũng không biết, nhưng bây giờ phải làm sao đây?



Hay là thành lập một đội cảm từ quân thôn Gama để hộ tống tôi và Lâm vượt núi đi Chitral, giống nư năm xưa các chú bộ đội thưc hiện cuộc Vạn lí trường chinh? Nhưng tôi không muốn mạo hiểm giẫm vào vết xe đổ của Abbas, hơn nữa cũng không có tiền mà trả công cho người ta. Hàng ngàn hàng vạn ý tưởng hừng hực xoay vòng trong đầu tôi, tiếc là chẳng có cái nào hữu ích cả.



Tôi mếu máo lắc người Lâm, van vỉ: ”Lâm, mau nghĩ cách đi. Lâm…”



Cuối cùng anh ta cũng quay đầu lại, hỏi tôi với biểu cảm phức tạp: ”Cô thực sự muốn đi Chitral ngay?”



Tôi nghiệm túc gật đầu.



“Vậy chúng ta có thể đi đường vòng đến Changga rồi đáp trực thăng đi Chitral.”



“Changga? Changga là ở đâu?”



“Là một thị trấn thuộc hạ lưu sông Broughton.” Anh ta trả lời ngắn gọn, có lẽ biết tôi là kẻ mù địa lí nê không buồn giải thích, nói tiếp: ”Mấy hôm trước, Wughi nói hiên giờ con đường duy nhất có thể ra khỏi đây chính là đi vòng qua Changga, ở đó vào đầu và giữa tháng sẽ có trực thăng quân dụng đáp xuống. Máy bay đó vốn là phương tiện vận chuyển nhu yếu phẩm tiếp tế của Liên hợp quốc nhưng phi công đôi lúc cũng cần kiếm thêm chút ít.”



“Vậy thì đi Changga.” Tôi vội nói.



“Có điều, không phải ngày nào cũng có máy bay đến, chuyến bay cuối cùng trong năm nay nghe nói sẽ cất cánh sau mười ngày nữa. Wughi nói là sẽ cử người hộ tống chúng ta đến đó trước vài ngày, sau đó chúng ta sẽ lên trực thăng đi Chitral.”


“Tôi không giết ông ta. Nếu tôi muốn ông ta chết thì đã không bắn vào cánh tay.” Lâm vẫn đáp với giọng bình thản.



Cậu hai nhà họ Ngô văn võ song toàn, luận tài bắn súng thì có thể nói là bách phát bách trúng, nếu anh ta muốn giết người, chắc không phải bắn phát thứ 2, càng không có chuyện để ông ta sống thêm nhiều ngày đến vậy. Nhưng việc này đã hoàn toàn vượt khỏi khả năng lí giải của tôi. Nói như vậy tức là anh ta đã nổ súng, nhưng tại sao trên cơ thể người đàn ống đó lại có 2 vết thương, một vết do Lâm bắn ở thôn Gama, vây vết thứ 2 thì sao?



“Cũng tức là anh biết vì sao người đàn ông đó muốn giết tôi?”



“Ông ta nhận nhầm người.”



Tôi ngạc nhiên, nhận nhầm người ư?



“Ai nói vơi cô những điều này? Jiahan à?” Lâm đột nhiên hỏi. Thấy tôi im lặng, anh ta sa sâm mặt, nói: “Cô cứ về trước đi, tôi đi một lát rồi về sau.”



Dứt lời, Lâm đi về phía thôn Gama hạ, được vài bước bỗng quay lại nhìn tôi, mỉm cười và nói: “Đừng sợ.”



Đúng là tôi đang sợ, nhưng ngoài sợ ra, không biết sao tôi còn cảm thấy hơi đau lòng nữa.



Đến chập tối, tôi gặp lại Lâm ở bên ngoài nhà Wughi, thần sắc của anh ta đã bình thường trở lại. Trên đường quay về, anh ta còn tiện thể nặn 1 quả bóng tuyết để chơi nữa, mặc dù biểu cảm vẫn rất lạnh ùng nhưng tôi có thể thấy tia sáng long lanh nơi đáy mắt anh ta.



“Mọi chuyện ổn chứ?” Tôi đứng trên dốc, dùng tay ra hiệu gọi anh ta.



Lâm ngẩng đầu lên, nìn thấy tôi bèn nở nụ cười rạng rỡ và trong veo. Tôi đứng từ xa nhìn anh ta mà cảm thấy hoang mang vô cùng. Lâm, rốt cuộc đâu mới là con người của thật của anh? Là người đàn ông khôi ngô tuấn tú hay là người đàn ông lẩm nhẩm cầu nguyện Thánh Allah, hay là cả 2? Mặc dù anh ta chưa từng nói, mặc dù tôi cũng chưa từng hỏi, nhưng tôi biết anh ta tiếng tăm lừng lẫy trong 1 “giới” nào đó và được gọi là “cậu Hai”, tôi biết anh ta là hậu duệ của tộc người Rajput đã bị diệt vong, 1 tay súng cừ khôi, và để cứu tôi, anh ta đã trực tiếp hoặc gián tiếp giết người. Nhưng tại so anh ta lại cứu tôi? Còn Sumy là ai? Lòng đầy thắc mắc, nhưng dù hỏi bao nhiêu lần thì Lâm cũng chỉ có duy nhất 1 lời đáp: “Những việc này không liên quan tới cô. Sau khi xuống núi, cô chỉ cần phủi tay nước là được rồi.”



Sau đó, chúng tôi không nhắc tới chuyện khẩu súng nữa, tôi cũng không biết Lâm đã nói chuyện gì với Jiahan, vì anh ta không chịu hé răng nửa lời. Ngày nào cũng vậy, ngoài việc tập luyện môn polo, anh ta chỉ chải lông cho Bạch Nhi hoặc dạy tôi học tiếng Urdu.



Có lúc, tôi thấy Lâm lặng lẽ nhìn dãy núi tuyết x axa, nét mặt rất thanh thản. Lâm nói anh ta thích nơi này, thích những tháng ngày như thế này. Nhìn ánh mắt sáng ngời in bóng trời xanh núi tuyết của anh ta, tôi nghĩ chắc anh ta nói thật. Lâm băt đầu dạy tôi tiếng Urdu cổ, có lẽ vì sắp phải đi nên câu đầu tiên trong tiếng Urdu mà tôi được học chính là: “Tạm biệt.”



Lâm dùng giọng nói êm ái, mượt mà của mình dạy tôi rằng trong tiếng Urdu, “tạm biệt” là ”Khuda hafiz”.



“Khuda” là Thượng Đế của người Ba Tư, còn “Hafiz” bắt nguồn tữ chữ “Hifz” trong tiếng Ả Rập, có nghĩ là “bảo vệ”. Cho nên câu nói này có thể hiểu là: “Chúa sẽ phù hộ bạn” và được sử dungjphoor biến trong cộng đồng người theo và không theo đạo Hồi.



Ở Pakistan và Afghanistan, đặc biệt là ở vùng núi đồi giáp ranh giữa 2 nước, khi tạm biệt hoặc biết sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa, người ta sẽ nói: “KHuda hafiz-Chúa sẽ phù hộ bạn.”



“Câu này hay quá! Sau này khi tạm biệt ai đó, tôi cũng sẽ nói: “Chúa sẽ phù hộ bạn ”.” Tôi tán thưởng.



Lâm không nói gì, chỉ nhìn tôi bằng ánh mắt dịu dàng.



Tôi biết rất nhiều thứ tiếng, mặc dù số mà tôi có thể nói lưu loát không nhiều, nhưng trong tất cả những ngôn ngữ mà tôi từng học hoặc tìm hiểu, đây chắc chắn là một trong những ngôn ngữ đẹp nhất. ”Chúa sẽ phù hộ bạn”, khi nói câu này, ngay đến ánh mắt cũng sẽ trở nên dịu dàng. Tôi đâu biết rằng nếu không trải qua những sóng gió biến động thì người Urdu sao có thể nói ra lời từ biệt đầy đau thương đến vậy, họ không nói ”hẹn gặp lại” mà lại nói “ Chúa sẽ phù hộ bạn”.



Mỗi khi thốt ra câu này, Lâm cũng vô cùng xúc động. “Chúa sẽ phù hộ bạn.” Không bao lâu sau, tôi đã nói được câu này giống hệt Lâm, ngay cả đến ngắt câu, ngăt đoạn cũng vô thức bắt chước anh ta. Mỗi lần ngg tôi nói, anh ta đều tỏ vẻ khinh khỉnh. “Cái hay không học, những cái vớ vẩn thế này lại học rõ nhanh.” Nhưng lúc này, anh ta lại mang đến cho tôi 1 cảm giác đặc biệt, về sau tôi mới biết cảm giác đó là trách nhiệm.



Lâm rất thích ra ngoài đi dạo sau bữa tối. Anh ta toàn lấy cớ cái chân đau vẫn chưa thể đi lại nhanh nhẹn để đòi tôi dắt đi, cùng ngắm sao hoặc vào rừng hạnh nhân hut thuốc lá, mệt rồi thì về nhà ngủ. Đã rât lâu rồi tôi không còn trở mình lung tung trong giấc ngủ nữa mà có thể ngủ ngon lành 1 mạch tới khi trời sáng,có úc ngjix những tháng ngay này cũng không đến nỗi nào, lăn lộn ở Thượng Hải mấy năm, lúc nào đầu óc tôi cũng căng như dây đàn ; còn bây giờ, ngày nào cũng rất thoải mái dễ chịu, không còn mệt mỏi, cũng không còn cảm giác trống rỗng nữa. So với khi ở Thượng Hải ngày ngày đau đầu vì công việc, thăng chức, hầu hạ Bá Kiên thì cuộc sống này tốt hơn nhiều.



Jiahan không xuất hiện nữa, Kangkun cũng không. Tôi nghe nói trong đám tang của tay sát thủ, Kangkun có xuất hiện, nhưng tôi lại nhìn thấy Ka. Khi trông thấy tôi, cậu ta mỉm cười quay lại, giơ tay làm động tác cắt cổ, đây là việc duy nhất khiên tôi đứng ngồi không yên.



Sau 1 tuần lễ học cưỡi ngựa, phía Changga báo tin. Wughi đã sắp xếp ổn thỏa để tôi và Lâm rời khỏi Gama. Hôm chúng tôi lên đường là 1 ngày hiếm hi có thời tiết đẹp, bầuủi trời trong xanh không 1 gợn mây, núi đồi trùng điệp, nham thạch nứt nẻ xen lẫn những đỉnh núi nhiều màu sắc khiến người ta không khỏi choáng ngợp vì vẻ hùng vĩ và tráng lệ đến nghẹt thở.



Ly biệt khó khăn hơn tôi tưởng tượng rất nhiều, tôi cũng không thể ngờ rằng có mấy ngày ngắn ngủi sống ở Gama mà lại khiến tôi lưu luyến đến vậy. Wughi dẫn dân làng vào rừng hạnh nhân rót trà tiễn chân chúng tôi, Ceda xách một chiếc túi nhỏ với tâm trạng đầy phấn khích, đứng chen giữa tôi và Lâm. Cuối cùng Wughi cũng phải đồng ý cho cô bé theo chúng tôi tới Changga chơi. Điều khiến tôi kinh ngạc là trong đội ngũ xuất hành có cả Kangkun. Cậu ta và Dela sẽ hộ tống tôi và Lâm tơi changga.



Tôi từ chối sự hộ tống của Kangkun. Wughi bối rối nói: “Thế không được đâu, cháu gái ạ. Nếu ta từ chốn Kangkun thì chính là sỉ nhục Abbas chưa hoàn thành sexphair do con trai anh ta làm nốt, từ chối chính là sự bất kính lớn nhất đối với người đã khuất.



Tôi lo lắng vô cùng, nhưng cũng không còn cách nào khác. Wughi đột nhiên tiến sát lại chỗ tôi, hạ giọng nói: “Đừng sợ, cháu gái. Ta đã cử Dela đi cùng rồi, còn có cả Lâm nữa mà, họ sẽ không để cháu gặp chuyện không hay đâu. Đừng sợ!” Tôi kinh ngạc ngẩng đầu lên, ông cụ nhìn tôi, khẽ mỉm cười.



Phút từ biệt cuôi cùng cũng tới. “Cầu Chúa phù hộ các cháu!” Wughi lần lượt đưa trà Bạch Ngọc cho chúng tôi, ai cũng uống cạn cốc trà trong tay mình, bao gồm cả Lâm. Ông cụ đặt bàn tay thô ráp và nứt nẻ lên cánh tay phải của tôi, nói: “Tiểu Ngải, tạm biệt!” Trên người ông cụ còn đượm mùi khói bếp và mùi lông dê ẩm ướt, mùi hương này khiến tôi cảm thấy yên lòng.



Tôi nhìn thấy trng đám đông có cả vợ của Abbas và Ali. Thằng bé đứng dựa vào mẹ, ngậm ngón ay trong miệng.



Đúng lúc này, tôi đã thốt ra 1 câu mà ngay cả bản thân mình cũng thấy bất ngờ. Tôi hướng về phí Wughi và toàn thể người dân trong thôn, nhìn lướt qua họ 1 lượt, sau đó dừng lại ở Ali, dõng dạc nói: “Tôi sẽ trở lại xây dựng trường học, việc này tôi nói được sẽ làm được!” Rồi tôi đặt bàn tay phải lên ngực mình, nhẹ nhàng và thận trọng nói: “Tôi hứa, nhân danh Thánh Allah!”



Tất cả đều nhìn về phía tôi, Lâm càng sửng sốt. Tôi coi như không nhìn thấy nét mặt khó tin của họ, chỉ quay sang nhìn Wughi. Biểu cảm của ông cụ vẫn không thay đổ, đôi mắt đầy vết chân chim dường như thấu hiểu tất cả, một lúc sau, khóe miệng ông ta hiện lên 1 nụ cười dịu dàng. Ông ta khẽ gật đầu, xác nhận đã nghe tháy lời tôi nói. Trái tim đã thấp thỏm mấy đêm của tôi, khi nhận được cái gật đầu của ông cụ, bỗng trở lại an định.



Xây trường học cho thôn Gama thượng là lời hứa thận trọng đầu tiên trong cuộc đời của tôi. Tôi nhát định sẽ không phụ lòng tin của mọi người, nhất định sẽ quay lại!