Chúa Sẽ Phù Hộ Em

Chương 112 : Oan gia ngõ hẹp

Ngày đăng: 03:03 19/04/20


Ở những khu chung cư

cũ của Hà Nội, tất cả các gia đình đều muốn nhanh nhanh chóng chóng tống khứ các hộp giày, thùng các tông, két nước ngọt rỗng ra bên ngoài, hòng thêm được chút diện tích ít ỏi cho căn nhà, khiến cho cầu thang chung

ngày càng trở nên chật hẹp. Tôi có phần lo lắng đống đồ trên tay mình sẽ va phải người đó, bèn nói: “Xin lỗi, cho tôi đi nhờ một chút.”



Người đó đứng thẳng dậy, quay đầu lại. Tôi đột nhiên thấy biết ơn đống tài

liệu trên tay mình, vì đã dựng lên một tấm bình phong ngăn cách tôi và

người hàng xóm trẻ này.



Ánh mắt của anh dừng lại trên tay tôi, anh nhíu mày, hỏi: “Vết thương trên tay em khỏi hẳn chưa, sao cầm nhiều đồ thế?”



Khi tôi định thần lại được, bát canh đậu phụ đã bị đổ, may mà cốc giấy nhẹ, trời cũng rất lạnh, nên dù bị canh đổ lên người, tôi cũng không có bất

kì cảm giác gì cả, chỉ có điều trông vô cùng lôi thôi lếch thếch, lại

còn phải gắng hết sức để giả vờ bình tĩnh nữa, giống như ngày hôm đó,

trên sân thượng của kĩ viện ở Changga, lúc anh đuổi tôi đi.



Lâm

chìa tay ra, như thể muốn đỡ tôi. Tôi vội xua tay, nói: “Không sao.” Tôi quên mất ngoài canh đậu phụ, trên tay tôi còn có một túi táo. Vừa xua

tay, chỗ táo trong túi rơi cả ra ngoài, lăn lông lốc khắp nền đất, có

mấy quả va vào đống đồ linh tinh chất đống bên tường, phát ra tiếng động rất lớn.



Một giọng nói vang lên phía sau anh: “Lâm, vứt rác

nhanh lên còn vào nhà, em đóng cửa đây này.” Ngay sau đó, một cô gái thò nửa người ra khỏi cánh cửa, suýt chút nữa tôi đã bị vẻ đẹp của cô ta

làm cho lóa mắt. Đúng là mĩ nhân, thân hình quyến rũ, lông mày dày dậm,

trông rất quý phái, đôi mắt đẹp mê hồn, trông cô ta như một đóa hoa mẫu

đơn nở rộ, tinh tế và nhã nhặn. Nhìn thấy tôi, mắt cô ta hơi nheo lại,

thái độ cảnh giác. Trong phút chốc, một áp lực vô hình ập tới, tôi đứng

thẳng dậy một cách vô thức.



Lâm quay đầu lại, nói với cô gái: “Về ngay đây.” Ngập ngừng một chút, anh lại nói: “Em cứ vào nhà trước đi.”



Cô gái khẽ mỉm cười, khiến tôi thấy áp lực đột nhiên tan biến, rồi biến mất sau cánh cửa.



Chúng tôi đã đi lướt qua nhau như thế nào, sau đó làm thế nào mà tôi lên được tầng năm, làm thế nào mà vào được nhà, tôi hoàn toàn không nhớ. Cả

người tôi cứng đờ, co ro trên ghế sô pha, tôi với tay lấy một chiếc chăn quấn quanh người. Lạnh quá! Thượng Hải tháng Tư, vẫn lạnh đến thấu

xương.



Bỗng có người gọi cửa.



“Ai đấy?”



Tiếng Lâm

vang lên bên ngoài: “Mở cửa.” Ngay đến tên của tôi, anh cũng không gọi.

Sự việc xảy ra quá nhanh, khiến tôi quên mất việc hỏi tại sao anh lại

biết tôi sống ở tầng năm, vội vã khoác chăn, lếch thếch chạy ra mở cửa.



“Táo của em này.” Anh đưa mấy quả táo cho tôi, chắc là ban nãy đã nhặt sót.



“Cảm ơn.” Tôi đưa tay ra, khi cầm táo không cẩn thận đã chạm vào tay của

anh, đầu ngón tay nhỏ, những ngón tay dài và gầy, hơi lạnh. Tôi vội rụt

tay lại, túi táo một lần nữa lại rơi xuống đất, lăn lóc khắp nơi, đập

phải bức tường, phát ra những âm thanh buồn bã.



Anh nhíu mày. “Sao đến mấy quả táo mà cũng không cầm được thế, dạo này không khỏe sao?”



“Không.” Tôi nhìn mấy quả táo, bất giác kéo chăn kín cổ, nói: “Rất khỏe, đều rất khỏe.”



“Thật sao?”



Lần này tôi đã mỉm cười thành công. “Thật.”



Nếu tôi nói là không thật thì anh có thể làm gì chứ? Cô gái quý phái đó vẫn đang đợi anh ở tầng dưới, tôi không muốn hỏi Lâm cô gái ấy là gì của

anh mà muộn thế này còn ở bên nhau, vả lại tôi cũng chả có tư cách gì để hỏi.



Chúng tôi cứ im lặng đứng đối diện nhau như vậy, tôi hơi

ngoảnh đầu đi chỗ khác; chưa bao giờ tôi nghĩ sẽ gặp anh ở Thượng Hải,

giờ thấy anh mặc quần bò, áo phông, dáng vẻ khôi ngô tuấn tú, đứng ở cầu thang của khu tập thể cũ kĩ, bẩn thỉu này, gió thổi lồng lộng như cái

ngày vĩnh biệt nhau trên sân thượng, tôi có ảo giác là thời gian đang

quay trở lại.



Lâm nói: “Trong nhà có việc, cho nên thời gian này, anh sẽ đi đi về về giữa London và Thượng Hải.”



Tôi đáp: “Ờ.”



“Cô tới giúp anh chuyển nhà.”



Nửa đêm canh ba, một cô gái còn tới nhà một người đàn ông, giúp anh ta

chuyển nhà, không cần nói cũng biết là quan hệ gì rồi. Nhưng tôi không

hiểu một người như anh sao lại tới chỗ này, tuy nhiên điều này cũng

chẳng đến lượt tôi quan tâm, tôi chỉ khách sáo đáp: “Ừm, khu này rất

thuận tiện.”



Lâm nói: “Phải. Sau này có thể cùng nhau ăn một bữa cơm.”



“Được.”



Đều là những lời đối thoại chẳng đâu vào đâu, thế mới nói mọi thứ trên đời

đều có thể phai mờ, sang trang mới, chỉ cần đương sự có thể quên.



Tiếng gọi của cô gái kia lại vang lên: “Lâm, quần áo để ở đâu?”



Lâm nhíu mày, quay người nói vọng xuống: “Em đừng lục lung lọi lung tung,

để anh tự làm”, sau đó định đi, nhưng anh chợt dừng lại, nhìn chằm chằm, hỏi: “Thời gian vừa qua, em đều thế này sao?”



“Cái gì?”



“Gầy đi rất nhiều.” Trong mắt anh hiện lên nét buồn bã. “Em phải ăn nhiều vào.”



Tôi sờ lên mặt, đã gầy đi rất nhiều sao? Tôi vốn không soi gương nên cũng chẳng nhận ra.



Anh im lặng, giây lát sau lại nói: “Tóc cũng dài hơn rồi.”



Tôi lảng tránh ánh mắt của anh.



“Nếu không khỏe, phải đi khám bác sĩ đấy.” Anh dặn dò



Sau khi Lâm đi rồi, tôi bước ra ban công, nhìn cảnh đêm phía dưới. Ánh đèn

màu vàng cam từ cửa sổ một phòng tầng bốn hắt ra, giống như hàng nghìn

hàng vạn những gia đình hạnh phúc trong thành phố này, hơn nửa tiếng

sau, ánh đèn biến mất, chắc hẳn họ đã đi nghỉ mất rồi… Tôi cúi đầu, nắm

chặt tay lại, mặc dù khi ở thôn Gama, anh nói chưa có bạn gái, nhưng vật đổi sao dời. Những điều này tôi đều hiểu cả, có cần thiết phải chạy tới trước mắt tôi không?



Tôi không nhớ đã đọc ở đâu câu này: “Một

người, nếu không yêu một người khác, thiện ý lớn nhất chính là hoàn toàn biến mất khỏi cuộc sống của người đó, mãi mãi không gặp lại.” Tôi tưởng tôi và Lâm cũng như vậy, dù đau đớn nhưng tôi không tin mình có thể

chết vì đau đớn, rồi một ngày tôi sẽ thấy quen, đây là nguyên nhân khiến cuộc sống của tôi dù vất vả nhưng vẫn còn hy vọng, nhưng bây giờ phải

làm thế nào đây?



Anh bảo tôi đi khám bác sĩ, còn tôi nghĩ điều

mình cần chỉ là một cuộc tình mới mà thôi, mặc dù tâm trạng chán nản này thực sự không thích hợp cho một cuộc tình mới, nhưng con người luôn

phải tự cứu lấy mình, nếu không còn có thể làm gì chứ?



Ngày hôm sau, tôi gọi điện thoại cho Mễ Đinh. “Anh Vương mà lần trước em nói đó, thế nào rồi?



Mễ Đinh vui sướng phát điên, gào vào ống nghe: “Hả? Chị, sao đột nhiên lại nghĩ thông suốt vậy?”



Cái anh chàng Vương Nhuệ hay Vương Thụy này, vào bữa cơm tất niên, mẹ tôi

có nhắc tới, không nhớ là bạn học cấp ba của ai đó, hay là đồng nghiệp

của bạn học cấp ba của ai đó. Thực ra, từ Tết Dương lịch năm ngoái, bà

Vương Bảo Ngọc đã biết chuyện tôi và Bá Kiêm chia tay, đều tại Chương Á

và Bá Kiêm đột nhiên dắt nhau về nhà. Từ đầu chí cuối, tôi chỉ im lặng,

mẹ tôi tưởng tôi vì Bá Kiêm mà u sầu buồn bã. Chả trách Tết Nguyên Đán

năm nay mọi thứ đều xuôi chèo mát mái, khiến tôi cũng thấy khó hiểu vì

suốt Tết, không thấy ai hỏi chuyện chồng con của tôi, cũng không có ai

nhắc tới Bá Kiêm. Còn anh chàng họ Vương, theo lời Mễ Đình, chính là đối tượng hẹn hò mà mẹ tôi đã tuyển chọn giúp tôi, chỉ có điều lúc trước

tôi vẫn luôn khéo léo từ chối.



Mặc dù không biết tại sao tôi đột

nhiên đồng ý hẹn hò nhưng Mễ Đinh vẫn vô cùng hớn hở đi sắp xếp mọi

việc. Vài ngày sau, Vương Nhuệ đã tới Thượng Hải để gặp tôi. Tôi trang

điểm kĩ càng, ăn mặc lộng lẫy, tới chỗ hẹn.



Mễ Đinh tới để tháp
người học cưỡi ngựa chẳng phải là thi đấu sao? Anh luôn không chịu thi

đấu với em, trong khi kĩ thuật cưỡi ngựa của Mễ Lạp lại do đích thân anh chỉ dạy, vậy thì em và cô ấy thi đấu một trận cũng coi như được thỏa

tâm nguyện, phải không, Ngải Mễ Lạp?”



Tôi sửng sốt, Lâm kể với cô ta là đã dạy tôi cưỡi ngựa sao? Việc đó có gì hay mà kể chứ. Ánh mắt

đầy thắc mắc của Vương Nhuệ đưa qua đưa lại giữa tôi và Lâm.



Cô gái tiếp tục tươi cười. “Lâm, tại sao anh không đồng ý? Anh Vương không phản đối, anh còn lo gì chứ?”



Lâm nhất thời cứng họng, Mễ Đinh thì vô cùng ngỡ ngàng.



Nói xong, cô gái nhảy xuống khỏi lưng ngựa, không cần bục đỡ, dáng vẻ vô

cùng nhanh nhẹn, lại khiến mọi người hò reo. Cô ta bước tới chỗ tôi,

nghiêng đầu thì thầm: “Có đấu không? Ngải Mễ Lạp? Nếu cô thắng, mấy

chuyện ghê tởm bên thùng rác đó, tôi coi như chưa từng xảy ra.”



Tôi quay phắt sang nhìn cô ta, thì ra cô ta đã thấy tất cả, đã biết tất cả.



“Nếu như tôi thua thì sao?” Tôi ngập ngừng hỏi.



“Nếu cô thua…” Cô ta chằm chằm nhìn tôi, chậm rãi thốt ra hai chữ: “Chuyển nhà.”



Tôi nhíu mày. “Nếu tôi không chuyển nhà?”



“Vậy tôi sẽ nói chuyện với anh Vương, tôi nghĩ bạn trai của cô chưa biết

những chuyện bẩn thỉu của cô với người đàn ông khác đâu nhỉ?” Mặc dù

trên mặt vẫn giữ nguyên nụ cười, nhưng lời nói sắc sảo, nghe mà rùng

mình.



Thấy tôi và cô ta cúi đầu thì thầm to nhỏ với nhau, Lâm

không khỏi lo lắng. Tôi nhìn anh, lòng bàn tay nắm chặt, ướt đẫm mồ hôi, dứt khoát đáp: “Được, tôi đấu.”



“Ngải Mễ Lạp!” Lâm gọi tôi, như thể không tin vào tai mình.



Nghe thấy tiếng gọi đầy lo lắng này, cô gái quay sang nhìn anh với ánh mắt

khó hiểu. Vương Nhuệ nãy giờ chỉ im lặng, giờ thấy tôi đồng ý, cũng vô

cùng kinh ngạc, hỏi: “Mễ Lạp, sao em…”



Tôi an ủi anh: “Em từng học cưỡi ngựa, anh đừng lo.”



Cô gái nhìn Vương Nhuệ, khẽ nói: “Danh sư xuất cao đồ, yên tâm đi anh

Vương.” Sau đó, cô ta lại quay sang nhìn tôi: “Phải không, Mễ Lạp?”



Tôi im lặng.



Cô ta nheo mắt, nói: “Vậy lát nữa gặp lại!”



Đợi cô ta đi rồi, Mễ Đinh mới chạy tới, khẽ hỏi: “Chuyện gì vậy, chị, Mèo Ba Tư phát hiện ra gian tình của chị rồi sao?”



Lòng nặng trĩu, tôi quát con bé: “Em không nói lung tung thì sẽ chết sao?”



Lâm bước tới, gọi: “Mễ Lạp!”



Tôi hạ thấp giọng, nói: “Không sao”, rồi nhìn về phía Vương Nhuệ, mỉm cười an ủi: “Anh ở đây đợi em, em đi chuẩn bị.”



Anh Vương dáng vẻ đầy băn khoăn, chỉ “ừ” một tiếng.



Cái gọi là “chuẩn bị” chẳng qua là đi chọn một cái yên phù hợp mà thôi, tôi chẳng quen con ngựa nào ở đây cả, nếu có Bạch Nhi ở đây thì tốt biết

mấy!



“Bảo bọn họ chuẩn bị Sao Bắc Cực cho em.” Lâm ở phía sau đột nhiên nói.



Tôi quay đầu, kinh ngạc nhìn anh.



“Sao Bắc Cực, một con ngựa màu hạt dẻ.” Lâm không để ý ánh nhìn càng lúc

càng kì lạ của Vương Nhuệ, tiếp tục nói: “Nó và Bạch Nhi có tính cách

rất giống nhau, trước khi ra trường đua, phải đi vài vòng nước kiệu

trước.”



Vương Nhuệ chen ngang, hỏi: “Bạch Nhi là ai?”



Tôi

không biết phải nói sao. Bạch Nhi là ai ư? Nói Bạch Nhi là con ngựa cái

nhỏ mà Lâm đã dùng để dạy tôi những kĩ thuật cưỡi ngựa sơ cấp khi còn ở

thôn Gama, cũng là con ngựa đã đưa tôi ra khỏi dãy Karakoram ư? Nếu anh

ta hỏi tôi thêm nữa thì tôi biết trả lời thế nào đây?



Mễ Đinh

bước tới, khoác tay tôi, mỉm cười, nói: “Đi, em đưa chị đi thay quần

áo!” Dứt lời, con bé kéo tôi đi. Cứ tưởng con bé sẽ hỏi gì đó, nhưng nó

lại không hỏi gì cả.



Trong chuồng ngựa, người chăm sóc ngựa đã

nhận được thông báo và dắt Sao Bắc Cực ra. Tôi trầm tư đội mũ, chỉnh yến ngựa, sau đó vỗ lưng ngựa mấy cái. Người chăm sóc ngựa nhìn tôi, nói:

“Cậu Lâm rất quý con ngựa này, chưa từng cho người khác cưỡi.”



Mễ Đinh làm như rất vô tình hỏi: “Anh Lâm có con ngựa nào tên là Sao Thiên Lang không?”



Người chăm sóc ngựa tròn mắt kinh ngạc, hỏi: “A, điều này mà cô cũng biết

sao? Nghe nói Sao Thiên Lang được nuôi ở London, chưa đưa tới đây lần

nào, hai con ngựa này vốn là một đôi đấy.” Nói rồi, anh ta vỗ vỗ đầu của Sao Bắc Cực. Tôi lảng tráng ánh mắt như thấu rõ gian tình của Mễ Đinh,

không nói một lời nào.



Đến khi chúng tôi trở ra, ngoài sâ đã chật cứng người. Biết tin có hai cô gái muốn so tài cưỡi ngựa với nhau, tất

cả những người có mặt trong trường đua đều xúm lại. Mèo Ba Tư đã đợi sẵn ở vạch xuất phát từ lâu, bên cạnh Lâm và Vương Nhuệ. Tôi thúc ngựa đi

tới, đứng cạnh cô ta.



Vương Nhuệ thì thào: “Cứ chạy vài vòng là được, đừng miễn cưỡng.” Tôi gật đầu



Từ lúc tôi bước ra, Mèo Ba Tư luôn nhìn con ngựa của tôi chằm chằm, vẻ mặt rất khó đoán. Tôi nghĩ cô ta thừa biết đây là ngựa của ai, nhưng hiện

giờ cũng không thể bận tâm nhiều thứ như vậy nữa.



“Hy vọng cô nói lời sẽ giữ lời, nếu tôi thắng, chuyện cũ sẽ không nhắc lại.” Tôi khẽ

nói với cô ta, thực lòng vẫn thấy hơi chột dạ, nhưng cô ta ép tôi như

thế này, cũng chỉ còn cách ứng chiến.



Đến lúc này, cô ta mới rời mắt khỏi Sao Bắc Cực, nhìn thẳng về phía trước, cười khẩy, nói: “Cô thắng tôi? Không thể nào.”



Mễ Đinh nghe thấy, chen miệng vào: “Loài người chiến thắng khủng long, tôi vốn cũng tưởng điều này là không thể.”



Tôi bất lực kêu lên: “Ngải Mễ Đinh!”



Mễ Đinh nhún vai, đến gần tôi, hạ giọng nói: “Chị, cố gắng lên! Nhưng nếu tình hình không ổn, thua cũng không thành vấn đề.”



Tôi gật đầu, không nói thêm nữa.



Mấy nhân viên bắt đầu dọn dẹp đường đua, những người không liên quan đều

rời khỏi đường đua, khoảng mùi mấy phút sau, mọi thứ đã chuẩn bị xong.

Người chăm sóc ngựa cầm còi, hỏi: “Thưa cô, có thể bắt đầu được chưa?”



Mèo Ba Tư không nói gì, còn tôi thì hít một hơi thật sâu, nói: “Được rồi!”



Tiếng còi vang lên, hai con ngựa đều lao vút lên như tên bắn. Tôi một tay ghì chặt dây cương, một tay vung roi thúc ngựa. Điều khiến tôi kinh ngạc là Sao Bắc Cực cứ như thể được sinh ra để dành cho tôi vậy, mỗi một bước

chạy, mỗi lần vào cua, nó đều phối hợp rất ăn ý với tôi, tuy là lần đầu

tiên cưỡi nhưng người và ngựa như thể những người bạn đã lâu năm rồi.

Tôi vốn tưởng với kĩ thuật nửa vời của mình, chắc lúc ra thi đấu sẽ bị

bỏ xa phía sau, nhưng Sao Bắc Cực rất giỏi, có thể giúp tôi bám sát, chỉ cách đối phương có một thân ngựa. Bất luận Mèo Ba Tư có hò hét, chèn ép thế nào, thậm chí vung roi liên tiếp, cũng không thể kéo dãn khoảng

cách giữa cô ta và tôi.



Sau hai vòng đua, sự phối hợp của tôi và

Sao Bắc Cực càng ăn ý, dần dần đuổi kịp đối phương. Một thân ngựa, nửa

thân ngựa, một đầu ngựa, rồi thành chạy song song nhau, thấy khoảng cách tới vạch đích càng lúc càng gần, tôi hỏi Mèo Ba Tư: “Nếu hòa thì tính

sao?”



Cô ta không đáp mà hỏi lại: “Phải rồi, Ngải Mễ Lạp, cô vẫn chưa biết tên tôi phải không?”



Tôi ngỡ ngàng nhìn cô ta.



Lúc này, ngựa sắp vào vòng cua cuối cùng. Cô ta hơi quay đầu lại, cười rạng rỡ, nói: “Tôi tên là Laila.”