Chúa Sẽ Phù Hộ Em

Chương 112 : “Em Lâm” từ trên trời rơi xuống (2)

Ngày đăng: 03:03 19/04/20


Lúc tôi nói tên mình, ánh mắt Lâm thoáng vẻ lạnh lùng nhìn tôi chăm chăm,

ngoài ra còn có cả sự căm ghét nữa, khiến tôi bất giác ớn lạnh.



“Họ Ái[1] sao? Cái họ này thật kì quái!” Anh ta khẽ nhướng lông mày, hỏi lại, giọng điệu có vẻ nghi ngại.



“Có gì mà kì quái chứ! Từ khi sinh ra tôi đã mang họ Ngải rồi.”



Anh ta “ồ” lên một tiếng rồi im lặng, không nói thêm gì nữa. Bầu không khí

vốn căng thẳng cộng thêm gió núi gào thét lại càng trở nên kì dị. Một

lúc sau, không thể chịu đựng nổi bầu không khí này nữa, tôi hắng giọng

hỏi: “Sao anh lại ở đây? Đi chơi hay vì công việc? Tới cùng bạn bè à? Họ đi đâu cả rồi, có biết anh đang ở chỗ này không? Tôi muốn đi Chitral,

anh có biết đường không? Ồ, phải rồi, chân của anh có sao không?”



Trước một loạt câu hỏi của tôi, Lâm không có bất kì phản ứng gì. Mãi tới khi

tôi hỏi đến chân của anh ta, anh ta mới sững người như thể không hiểu

rồi cúi xuống nhìn, mặt bỗng biến sắc. Tôi tự rủa thầm trong bụng: anh

ta chưa biết mình đã bị ngã gãy chân sao?



Sau khi ngã xuống, Lâm

bị hôn mê. Nhiệt độ thấp trên núi khiến cho máu anh ta đông lại, làm cho cảm giác đau đớn không còn rõ rệt nữa, cho tới lúc này. Tuy nhiên, anh

ta đã nhanh chóng trấn tĩnh lại và bắt đầu thử cử động bên chân bị

thương một cách chậm rãi.



“Chân anh có sao không?” Tôi lo lắng

hỏi, thực sự hi vọng chân anh ta không bị gãy. Mặc dù có cảm giác tư thế xoay gập kia hoàn toàn không còn giống chân người nữa nhưng cũng có thể là tôi nhìn nhầm. Nhưng khi Lâm cử động, khớp xương của anh ta phát ra

những tiếng lục khục khiến người ta nghe mà sởn gai ốc, chỗ xương bánh

chè của anh ta sưng vù lên.



Anh ta khẽ chửi thề, sau đó ngã

xuống. Theo bản năng, tôi định đỡ lấy anh ta. Hành động đột ngột này rất giống với hổ đói vồ mồi, tôi tin tư thế của mình cho dù không đẹp mắt

nhưng thiện ý thì chắc chắn không thể nào khiến người khác hiểu lầm.

Nhưng rõ ràng đó chỉ là suy nghĩ chủ quan của tôi, vì lúc tôi sắp chạm

vào người anh ta thì bất chấp cái chân đau, Lâm giơ tay ngăn tôi lại,

ánh mắt nhìn tôi đầy vẻ căm hận. Nền tuyết vốn đã trơn trượt, lại không

kịp đề phòng nên tôi ngã oạch một cái. Thẹn quá hóa giận, tôi gào lên:

“Này, anh bị sao thế hả? Tôi có ý tốt mà!”



Lâm nằm nghiêng trên

nền tuyết, sắc mặt trắng bệch, giống hệt kiểu thiếu gia gặp nạn nhưng

lại kiên quyết cự tuyệt người khác giúp đỡ. Anh ta liếc xéo tôi, cười

khẩy rồi nói: “Vậy thì xin lỗi nhé…”, sau đó ngoảnh mặt đi chỗ khác, bất luận tư thế hay giọng điệu đều không có vẻ gì là hối lỗi cả.



Tôi trừng mắt nhìn anh ta mà không hiểu gì cả. Tại sao anh ta lại có thái

độ thù địch với tôi như vậy? Có phải khi tôi rơi xuống không cẩn thận đã đâm phải sao chổi mà người ta vẫn nói hay không? Nghĩ tới đây, tôi chỉ

biết ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm đen kịt.



Lần đầu tiên nhìn thấy

Lâm, tôi đã bị vẻ ngoài của anh ta làm cho ngỡ ngàng. Tại cái nơi hoang

vu vắng vẻ này, ánh mắt của anh ta khiến tôi phải há hốc miệng kinh

ngạc, gương mặt đó mặc dù cắt không còn giọt máu, mặc dù trời đang chạng vạng tối nhưng vẫn đủ khiến người ta quên hết mọi u sầu trên thế gian.

Nhưng cũng chỉ có như vậy mà thôi. Tôi thân thiện với anh ta chẳng qua

là vì trong hoàn cảnh này, chúng tôi bất đắc dĩ trở thành bạn đồng hành

và đều là những kẻ lưu lạc nơi xứ lạ.



Đúng là kì quặc! Chẳng lẽ

anh ta đã bị thương nặng tới mức thần kinh rối loạn rồi? Thôi, cứ coi

như bị chó cắn đi! Thế là tôi liền tránh xa ra, tìm một góc khuất gió để nằm. Qua đêm nay rồi tính tiếp. Vậy mà Lâm không có ý định chấp nhận
cậy anh ta cơ mà.



Tôi cố hết sức đỡ anh ta dậy. Lâm là đàn ông,

mà đàn ông thì không cần phải ngồi, chỉ cần úp người xuống, ý tôi là

hướng xuống tuyết là được chứ gì! Nhưng Lâm nhất quyết từ chối. Nghe nói tất cả các hoàng tử đều sợ bẩn. Thế là tâm trạng vừa mới khá khẩm hơn

một chút của tôi như bị giội một gáo nước lạnh. Tôi không biết phải nói

gì nữa, trong hoàn cảnh cực kì khó khăn thế này, thiếu gia, anh có thể

biết điều một chút được không? Không đợi tôi nghĩ ra cách gì tốt hơn,

Lâm đã lẩy bẩy tự chống tay gượng dậy, gương mặt trắng bệch như hoa

quỳnh hướng thẳng về phía tôi, ra lệnh: “Đỡ tôi tới chỗ kia!”



Tôi đưa mắt nhìn về phía đó, lập tức phản đối: “Đó là vách núi mà!”



Lâm nghiến răng nói: “Tôi muốn đến chỗ vách núi!”



“Tại sao?” Tôi vô cùng ngỡ ngàng, lúc này mà vẫn muốn chơi trò “rơi tự do từ độ cao ba nghìn tấc” sao?



Lâm không thèm để ý tới tôi, chỉ cố hết sức lết về phía đó. Đôi vai nhỏ bé

của tôi như thể bị một ngọn núi đè lên. Tôi bắt đầu hối hận, mới đi được một mét, tôi đã thở hổn hển, ngập ngừng hỏi: “Lâm, ban nãy anh nói đưa

tôi bao nhiêu tiền ấy nhỉ?” Nếu chỉ là một trăm tệ thì lỗ thật rồi.



“Cô bảo bao nhiêu thì là bấy nhiêu!” Anh ta khẽ gào lên, chớp mắt liên tục, không biết có phải do xấu hổ không. “… Ngải, giúp tôi kéo cái chân đau

ra rồi giữ cho chắc.”



Câu nói này từ từ được định hình trong đầu

tôi, sau đó vẽ nên một cảnh tượng: Một người đàn ông bị đau chân, đứng

dạng ra, đối diện cây cột điện…



Và tôi chính là cây cột điện đó! Tôi vô thức nhắm nghiền mắt lại. Tất cả đều không phải là thật, không phải là thật!



“Tôi trả cô một trăm đô la…”



Tôi cắn răng, nói: “Giao dịch thành công! Đưa tiền trước đã, ở đâu vậy?”



“Trong túi quần. Cái túi cạnh khóa đó.” Giọng anh ta có chút tuyệt vọng.



Với tâm trạng hoang mang, tôi im lặng cúi xuống, nhắm tịt mắt, cố gắng tìm kiếm.



Giọng nói của Lâm vang vọng trong đầu tôi: “Bên cạnh… không phải, không phải bên phải mà là bên trái.”







“Lên trên một chút, quá rồi, xuống dưới… dưới nữa… Ngải, cái cô đang sờ vào là xương chậu của tôi đấy.”



Xin đừng nói với tôi là xương chậu ở vị trí nào trên cơ thể con người. Lúc

này đây, tôi chỉ thấy đất trời bỗng nhiên đảo lộn, có người bảo con

người không phải mỗi ngày một già mà là chớp mắt đã già, điều này thật

chí lí. Khi tiếng tí ta tí tách vang lên, tôi chắc chắn mình đã già đi

ít nhất ba tuổi.



Nửa tháng trước, nếu có ai bảo tôi sẽ đi

Karakoram, hơn nữa vào một đêm gió rít mịt mùng nào đó, tôi sẽ giúp một

người đàn ông lạ mặt đi tiểu, chắc chắn tôi sẽ bảo người đó cần tới bệnh viện tâm thần gấp, nhưng thực tế đã chiến thắng mọi lời hùng biện. Sau

khi mọi việc xong xuôi, tôi chỉ biết gục mặt vào khuỷu tay, khẽ gầm gừ

tức giận chửi rủa. Đúng là khốn nạn! Thế giới này đảo lộn hết rồi!