Chúa Sẽ Phù Hộ Em
Chương 120 : Lam băng
Ngày đăng: 03:03 19/04/20
Nghe nói lần ốm này của tôi kéo dài rất lâu, trong khoảng thời gian đó, tôi có tỉnh lại mấy lần, nhưng thời gian đều rất ngắn. Lần đầu tiên tôi mở mắt ra, khung cảnh xung quanh nói cho tôi biết tôi đã quay vể chỗ của Hassan, đang nằm trên chiếc giường to và rộng, cánh tay cắm kim truyền dịch, chiếc rèm phía đầu giường hơi rủ xuống, còn trong phòng thì nồng nặc mùi thuốc.
Hassan quay lưng về phía giường, đang nói chuyện với ai đó. Họ không biết là tôi đã tỉnh nên dù hạ thấp giọng nhưng tôi vẫn nghe thấy rõ ràng.
“ Brown- brown, thưa đại nhân.” Người đó cầm một chiếc cốc lên, nói. Từ lời nói và cử chỉ có thể đón ra ông ta là bác sĩ.
Brown-brown là cái gì vậy?
Hassan lập tức hỏi: “Brown-brown nào?”
“Lam băng.”
Lb, cái tên thật là hay, tôi mơ màng nghĩ ngợi nhưng không biết đó là gì. Sau này tôi mới biết Brown- brown là một loại bột gần giống với heroin, được pha trộn từ cocaine và thuốc súng không khói 1, được phân làm ba loại hồng, vàng, xanh; gọi tắt là hồng băng, hoang băng và lam băng, với độc tính tăng dần.
Hassan không nói gì, vì anh ta quay vè phía tôi nên rất khó đoán được biểu cảm của anh ta. Bác sĩ nhíu mày, nói: “Ngay từ đầu đã tiêm liều lượng quá lớn, nếu bây giờ đột ngột cai, sợ rằng... trừ phi là có Catha2... Ngài cũng biết đấy, vẫn chưa có người nào thành công... Tôi chắc chắn là như vậy.”
Không khí trong phòng sặc mùi thuốc súng. Tại sao vậy? Tôi nghiêng người, chỉ cảm thấy đầu óc nặng trịch, tim đập vừa nhanh vừa mạnh.
Bác sĩ lại nói: “ Các giác quan sẽ dần mất đi... Vâng thưa đại nhân, nhưng trước đó, sẽ có một khoảng thời gian người bệnh trở nên vô cùng nhạy cảm, gắt gỏng, dễ cáu giận. Nhiều thì hai tháng, ít thì... Không được ngừng thuốc... dẽ bị suy tim.”
“Cho cô ấy dùng thử hoàng băng trước.”
1. Nói rõ hơn thì đây là một loại thuốc bột pha trộn giữa cocaine và thuốc súng không khói. Trong thuốc súng không khói có chứa nitroglycerin, một loại thuốc dùng để chữa bệnh tim, có tác dụng làm giản mao mạch. Nhờ chất này mà cocaine trong Brown-brown dễ dàng di truyển trong cơ thể hơn.
2.
3. Có Catha (còn gọi là Khat, Qat) là một loại thực vật có hoa, chủ yếu mọc ở vùng sừng Châu Phi ( có tên gọi khác là vùng Đông Bắc Phi hay bán đảo Somaila) và bán đảo Ả Rập. Trong loại cỏ này có chứa một monoamine alkaloid có tên là cathinone – một chất gây hưng phấn thần kinh, chán ăn.
4.
“Đại nhân muốn giảm dần liều lượng ư? Nhưng... ”
“Thử xem.”
Tôi không hiểu họ đang nói gì.
“ Đại nhân, có một câu... không biết nên nói thế nào.” Chắ là vẻ mặt Hassan đáng sợ quá nên bác sĩ sau một hồi do dự liền nói lun một mạch: “ Bệnh của tiểu thư rõ ràng là có người đầu độc, mục đích chính là muốn xem đại nhân điều trị cho cô ấy như thế nào. Sợ rằng đối phương đã biết việc chúng ta bí mật nghiên cứu điều chế cỏ Catha.”
Nghe đến đây, ý thức của tôi bắt đầu trở nên mơ hồ, việc suy nghĩ khiến tôi cảm thấy mệt mỏi, tôi nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy cơ thể hình như không trọng lượng, từ từ bay lên không trung, muốn nghe họ nói chuyện tiếp nhưng mí mắt nặng nề như đeo chì. Tôi đành phải phục tùng dòi hỏi của cơ thể, thả lỏng toàn thân, chìm dần vào bóng tối.
Về lần thứ hai tỉnh lại, kì thực tôi cũng không chắc chắn lắm vì không thể xác định được là có mở mắt thật không hay vẫn đang trong mơ, chỉ thấy hình ảnh đầu tiên lọt vào mắt chính là cánh tay đặt bên ngoài chăn đắp của mình, tay áo xoắn lên, khủy tay có vết tom nhỏ. Mùi thuốc súng trong phòng càng nồng nặc hơn. Hassan đang ngồi trên chiếc ghế cách đầu giường không xa lắm, tôi hỏi một câu không đầu không cuối: “ Này tôi đã quay về bằng cách nào vậy?”
Anh ta đang dặn dò gì đó với thuộc hạ , nghe thế bèn quay đầu lại, điềm tỉnh trả lời: “ Wata đưa em về.”
Lâm lại chịu để Wata đưa tôi về ư? Tôi nhíu mày khó hiểu, lại hỏi: “Tôi làm sao thế này?”
“ Tim em có một vài vấn đề.”
Tim tôi từ nhỏ đến lớn vẫn luôn khỏe mạnh, nhưng từ sau khi bị lão bác sĩ tiêm thuốc giảm đau trong hầm tối, tôi thường thấy nhịp tim rất bất thường, thế là vội hỏi: “Có nghiêm trọng không?”
Hassan đáp; “Bị nhiêm vius, nhưng không sao, uống thuốc là khỏi.”
“Thật sao?”
“Thật.”
Nói rồi, anh ta đứng dậy, bước đến đặt hai ngón tay lên mạch cổ tay của tôi. Tôi chăm chú nhìn anh ta.
Anh ta hỏi: “em muốn nhìn vẻ mặt của ta để đoán xem ta có lừa em hay không ư?”
“ Ừm”
“Vạy em đã nhìn thấy gì?”
Tôi chưng hửng đáp: “Chẳng nhìn thấy gì cả.”
Anh ta im lặng, lát sau mới thản nhiên nói: “À, phải rồi. Người đàn ông mà em mua đó, ta đã bảo Wata trả lại rồi.”
Đến khi tôi hiểu ra “người đàn ông đó” là ai thì khịh ngạc đến mức xuýt chút nữa ngã từ trên giường xuống.
“Tám nghìn đô la, em muốn mua gì cũng được, nhưng mua đàn ông thì ta không đồng ý.”
“Cậu ta chưa thể coi là đàn ông được!” Tôi kháng nghị.
Hassan cười khẩy, hỏi; “Không phải đàn ông lẽ nào là phụ nữ?”
Tôi cứng họng. Ở một số bộ lạc của Pakistan, nam giới mười ba tuổi đã có thể lấy vợ, thế nên một thanh niên mười tám, mười chín tuổi thừa sức được coi là đàn ông trưởng thành quá đi chứ!
“Quy định của chợ buôn người là trả lại hàng phải trả thêm một phần ba tổng số tiền vì vi phạm hợp đồng, vì vậy hai nghìn bảy trăm đo la này coi như em nợ ta.”
“Hả?” Chết tiệt! Tôi hoàn toàn không biết còn có cái quy tắc biến thái này.
Hassan bỗng chuyển chủ đề:” Ta đã nhờ người tìm cách giúp em làm lại hộ chiếu rồi, nếu vẫn không được thì ta sẽ cử người đưa em đi từ KKH. Em định bao giờ về nước?”
Như một phản xạ có điều kiện, tôi đáp rất nhanh:” Tôi vẫn chưa khỏe hẳn.”
“ Ta thấy khá ổn rồi, vừa mua súng vừa mua đàn ông, sao có thể nói là chưa khỏe hẳn được?”
Nói chuyện kiểu gì vậy? Chẳng lẽ anh ta đang giận tôi?
“ Mấy ngày tới ta sẽ hơi bận, nếu em thấy mình khỏe rồi muốn đi đâu thì tùy em, nhưng không được nói là có quen biết ta!”
Haizz... Đúng là anh ta đang giận tôi rồi!
Dứt lời, Hassan đứng thẳng dậy, mặt mũi sa sầm. “Ngày đầu tiên ra khỏi nhà tù, ta có nói chuyện với em rằng Peshawar không an toàn, ta thật tình khuyên bảo nhưng em lại để ngoài tai.”
Tôi lí nhí cãi lại: “Tôi đâu có để ngoài tai.”
“ Phải, em không để ngoài tai, lần nào em cũng vâng vâng dạ dạ nhưng sau đó thì sao? Vẫn cứ trèo qua cửa sổ. Cửa ra vào có tại sao không đi? Ta phải đi hỏi Darla xem nhà tù của anh ta là kiểu nhà tù gì mà lại khiến em thích trèo cửa sổ đến vậy.”
“Tôi cũng có thích thế đâu.”
“ Không thích? Hừ! Không thích mà ngày nào cũng trèo cửa sổ?”
Đâu phải ngày nào cũng trèo, tôi nhủ thầm trong bụng, nhưng nhìn sắc mặt của anh ta, lại không dám thốt thành lời.
“Lần đầu tiên trốn ra ngoài, em đã tới chợ đen định mua súng giết người; lần thứ hai thì đến Tala, dù biết rõ đó là nơi phức tạp vàng thau lẫn lộn, em lại nhất quyết phải mua một người đàn ông! Ngài Mễ Lạp, em nghĩ là ta không dám làm gì em đúng không?”
Tôi lắp bắp: “Không phải... ân công, không phải như vầy. Ân công đừng tức giận!”
Lần này, dù gọi là ân công cũng vô dụng, Hassan đã giận dữ bỏ đi, để lại tôi một mình thẫn thờ ngồi ở trên giường, hai nghìn bảy trăm đô la trong nháy mắt đã không còn nữa, nghĩ đến lại thấy thật đau lòng. Nhưng không ngờ rắc rối còn ở phía sau, Wata đi trả hàng nhưng không trả lại được.
“Tại sao không trả lại được?” Tôi ngạc nhiên hỏi.
Điều đáng sợ hơn cái động không đáy chính là hai cái động không đáy.
Đột nhiên trong phòng Hassan có người lớn tiếng nói:”Tôi có lý do gì, lẽ nào đại nhân cho rằng tôi có mưu đồ riêng?” Tiếp theo, tiếng cãi cọ càng lúc càng lớn.
Hassan nghiêm giọng quạt: “Bynum!”
Bynum dừng lại nhưng sau đó càng lớn tiếng hơn:” Tôi chỉ vì đại nghiệp của bộ tộc Pashtun chúng ta, vì kì vọng của gia tộc Hardel và cơ nghiệp cho ông cha vất vả gây dựng nên. Anh cho rằng tôi có mưu đồ riêng gì, hả anh trai?”
Tôi trợn tròn mắt, lập tức nhìn sang Wata. Anh trai ư? Chuyện này là thế nào? Tôi nhớ Hassan từng nói Jari chỉ còn lại mình anh ta là con trai mà.
Wata nhìn tôi, nhún vai, tỏ vẻ không bận tâm. Đang định hỏi kĩ tôi nghe thấy “rầm” một tiếng, có một vật nặng rơi xuống đất.
Tôi, Wata và các hộ vệ khác khi nghe thấy tiếng động bèn từ các ngóc ngách trong nhà lao ra, xông vào phòng của Hassan. Chỉ thấy Hassan đứng quay lưng ra phía cửa, một người với gương mặt chữ điền, đôi lông mày dựng ngược, dáng vẻ hung ác đang đứng đối diện với anh ta, dưới chân họ là những mãnh gốm vỡ vụn, chắc hẳn là bị đạp vỡ trong lúc tranh cãi.
Tôi thì thầm hỏi Wata:”Chẳng phải Jari chỉ có một mình đại nhân là con trai hay sao?”
Wata nghiêng đầu, ghé sát vào tai tôi, khẽ đáp:” Ở bên ngoài.”
Hả? Đúng là tin động trời!
Lúc này, một hộ vệ chạy đến trước mặt Hassan, hỏi:”Đại nhân Bynum, có chuyện gì mà tức giận đến vậy?” Người này ở tư thế phòng bị, nhưng giọng vẫn rất nhã nhặn, không ngờ một hộ vệ khác lại đứng chắn trước mặt Bynum, giơ tay đẩy anh ta, lạnh lùng nói:”Tức giận hay không không đến lượt anh lên tiếng.”
Mắt tôi hoa hết cả lên, còn chưa hiểu đầu cua tai nheo thế nào đã nghe thấy “lạch cạch” mấy tiếng, tất cả hộ vệ ở đây đều rút súng ra, hơn nữa còn chia ra hai nhóm rõ ràng: Hộ vệ của Hassan bất mãn với thái độ hộ vệ cuẩ Bynum, giơ tay đánh vào gáy một người trong số đó. Hassan quát: “ Dừng tay!” nhưng không kịp, đối phương ôm lấy cổ ngã xuống. Mặt Bynum tái mét, hắn lạnh lùng nói: “ Anh quả nhiên trị quân có cách, nhưng...” hắn đột nhiên giơ tay chỉ vào tôi, nói lớn: “Tại sao quân khố lại trống rỗng? Anh tiêu tiền vào việc chính đáng hay là cho con đàn bà vớ vẩn này?”
Đột nhiên mọi ánh mắt đều đồng loạt đổ dồn về phía tôi. Hassan cũng nhìn thấy tôi đang đứng trong góc, liền nhíu mày hỏi: “ Em đến đây làm gì? Về phòng đi!”
Bynum cười khẩy, nói: “Tiểu thư Abu Bostan phải không? Đúng lúc cô ở đây, tôi có vài chuyện muốn hỏi.” Sau đó, hắn ta không đợi tôi đồng ý, hùng hổ luôn một tràng: “ Xin hỏi cô là ai? Nhà ở đâu? Có hôn ước với đại nhân nhà chúng tôi hay không? Nếu không, tại sao lại sống ở đây? Nghe nói đại nhân cứu cô ấy khỏi nhà tù Peshawar, nói như vậy thì...”
Hassan lạnh lùng cắt lời hắn ta: “Bynum, đừng tưởng là em trai của ta thì ta không giết ngươi.”
Pakistan là một quốc gia bảo thủ, theo giáo lí đạo Hồi, nam nữ chưa kết hôn ngay đến cả nắm tay cũng không được, chứ đừng nói là ở chung một nhà. Hassan là người đứng đầu gia tộc Hardel, đức hạnh của anh ta không được phép bị vấy bẩn. Tôi đã ở đây mấy tháng rồi, từ lâu đã có lời đồn nói tôi lai lịch bất minh, hoàn toàn không xứng với đại nhân, hôm nay Bynum còn nói tôi không chỉ là lại lịch bất minh mà còn là một phạm nhân nữa.
Đám hộ vệ đưa mắt nhìn nhau, trong thâm tâm, họ đã sơm coi tôi là nữ chủ nhân tương lai, không ngờ lai lịch của tôi lại kinh khủng như vậy.
Wata tức giận nói: “Đại nhân Bynum, tiểu thư Abu bị người ta hãm hại nên mới phải ngồi tù.”
Bynum chế nhạo: “Hãm hại cái gì, ăn cắp hay bỏ trốn theo trai?”
Lời vừa thốt ra, mọi người đều “ồ” lên.
Bynum quay sang Hassan, tiếp tục chất vấn: “Anh nói quân nhu thiếu thốn sao tôi lại nge nói gần đây tiểu thư vừa bỏ ra tám nghìn đô la để mua một người đàn ông ở chợ đen về?”
Tôi lập tức quay sang nhìn Wata. Wata mặt mày ủ ê lắc đầu, ý bảo anh ta cũng không rõ ai đã truyền tin này ra.
Bynum tiếp tục: “Tiểu thư này sống trong ngôi nhà của gia tộc chúng ta mà không giữ đức hạnh của người phụ nữ nói cho cùng đây là chuyện riêng trong nhà của anh, nhưng cái kiểu ném tiền qua cửa sổ này, xin hỏi tiền ở đâu ra? Là lấy từ tiền quân phí của Muja phải không?”
Nge những lời chất vấn của Bynum, sắc mặt Hassan càng lúc càng khó coi, đầu óc tôi bắt đầu xoay như chong chóng, tuyệt đối không thể để danh tiếng của Hassan bị ảnh hưởng vì tôi được. Nhưng những điều Bynum nói đều là sự thật, biết phản bác thế nào đây? Thấy Hassan giơ tay kên như muốn ra lệnh hộ vệ bắt hắn ta lại, tôi buột miệng nói: “Đại nhân Hardel, xin nghe tôi nói một câu. “Mặc dù đầu óc rất hỗn loạn nhưng lúc này không còn cách nào khác. Tôi kính cẩn hành lễ với Bynum, nói: “Xin chào đại nhân.” Hắn quay người, không nhận lễ này của tôi, lạnh lùng “Hừ” một tiếng.
“Tôi là Abu.” Không đợi hắn ta trả lời, tôi nói luôn: “Đúng là tôi có mua một người đàn ông ở chợ đen về, nhưng là để nấu cơm.”
Bynum châm chọc: “Một tên đầu bếp mà có giá tám nghìn một trăm đô la ư?”
“Đại nhân Bynum đang chỉ trích tôi không biết tiết kiệm sao?”
Bynum vừa mở miệng, tôi liền ngắt lời: “Tiết kiệm đúng là một phẩm chất tốt, nhưng tiền là thứ kiếm được chứ không phải là thế tiết kiệm mà có. Hôm nay, tôi sẽ dạy cho đại nhân một cách kiếm tiền, để tránh sau này suốt ngày ngài lại trách tôi tiêu tiền như nước.” Rồi tôi lôi trong túi áo ra một đồng xu, giơ lên nói: “Đây là đồng xu có giá trị một tệ.”
Bynum cười khẩy. “Phải, đây là đồng một tệ, tôi thấy rồi.” Hassan nhìn tôi với ánh mắt nghi ngại, anh ta cũng không biết tôi muốn làm gì.
Tôi nói tiếp: “Tôi có một người bạn là cao thủ của khoa Hóa học, trong một dịp rất tình cờ, anh ta đã nung chảy đồng xu này và phân tích thành phần trong đó. Sau đó, bạn tôi nói cho tôi biết trong máy đồng xu này không chỉ có bạc thật mà giá trị của lượng bạc trong đó còn cao hơn rất nhiều so với mệnh giá của nó.” Tôi dừng lại một lúc để quan sát phản ứng của mọi người. Họ đều dỏng tai lên nghe, Hassan hạ giọng nói: “Nói tiếp đi!”
“Có một nguyên lí trong lưu thông tiền tệ hiện đại, đó là lượng tiền trong lưu thông phải tỉ lệ nghịch với tốc độ lưu thông bình quân của cùng một đơn vị tiền tệ. Tất cả tiền tệ trong lưu thông đều chỉ tiền kim loại, vì tiền kim loại có khả năng lưu giữ, có thể tự phát điều tiết lượng tiền tệ trong lưu thông, khiến cho nó thích ứng với lượng cần dùng thực tế. Cho nên, tiền giấy mà một quốc gia phát hành phải tương đương với tiền kim loại. Như vậy mới không xảy ra tình trạng lạm phát và giảm giá.”
“Cho nên?” Bynum hỏi.
“Trong khi hiện nay, hàm lượng bạc chúa trong loại tiền xu này lại vượt quá mệnh giá của bản thân nó, điều này có nghĩa là...”
“Có nghĩa là chênh lệch lợi ích rất lớn.” Đôi mắt nhỏ và dài của Hassan lấp lánh ánh hào quang chiến thắng.
“Đại nhân Bynum vô cùng ngạc nhiên, trên thực tế mọi người có mặt ở đó bao gồm cả Hassan, không ai không ngạc nhiên cả.
“Nhưng chiêu lách kẽ hở của chính phủ này không phải là kế lâu dài.” Tôi nhếch miệng nói.”Nhưng tôi đã nghiên cứu rồi, với tình hình trước mắt, đây là cách kiếm tiền nhanh nhất.”
Cả căn phòng im phăng phắc, Hassan quay đầu nhìn Bynum. “Lập tức tìm người thử nghiệm.”
Bynum hạ giọng đáp: “Vâng.”
Nói rồi, hắn ta dẫn hộ vệ cảu mình đi, trước khi đi còn ngoái đầu nhìn tôi, gằn giọng nói: “Tiểu thư Abu quả nhiên thông minh hơn người.”
Tôi mỉm cười. “Cứ thử trước đa, còn chưa biết có thành công hay không.”
Hộ vệ của Hassan cũng lần lượt rời đi, ai cũng nhìn tôi rồi cười rất tươi. Khi trong phòng chỉ còn lạ tôi cà Hassan, tôi không cười nữa, thấp thỏm nói: “Hassan, cách này thực ra tôi biết từ lâu rồi nhưng không nói ra là vì không một chính phủ nào cho phép thị trường tiền tệ của mình xảy ra sơ suất lớn như vậy.”
“Ta sẽ chuẩn bị người chịu tội thay.” Hassan nói. “Mọi chi tiết dù nhỏ nhặt cũng sẽ được xử lí ổn thỏa, em yên tâm.”
“Sợ rằng một người chịu tội thay không đủ.” Tôi lắc đầu.
“Ta sẽ chuẩn bị đủ người chịu tội thay đẻ báo cáo với chính phủ.”
“Nhưng phu nhân Pei là bạn của anh mà.” Cuối cùn tôi nói ra nỗi lo lắng lớn nhất trong lòng. Nói cho cùng, cách này chính là đục khoét ngân khố của chính phủ Pakistan, mà phu nhân Pei lại là một thành viên trong đó.
Hassan quả quyết nói: “Mễ Lạp, những điều này em không cần lo lắng. Ngoài ra, em phải nhớ rằng đối với chính khách, khôn có tình bạn vĩnh cửu, chỉ co những người cùng chung lợi ích ở một thời điểm nhất định nào đó.”
Tôi im lặng.
“Vậy mà ta cứ tưởng em chỉ là thiên tài trong việc học ngoại ngữ thôi đấy.” Ngừng lại giây lát, anh ta đổi giọng, chân thành khen ngợi tôi.
Tôi cười gượng, cái này có gì đáng khen ngợi chứ, thủ đoạn bất chính suy cho cùng cũng là thủ đoạn bất chính thôi.
Bắt đầu từ hôm đó, lượng tiền xu nhanh chóng giảm bớt trên thị trường Pakistan, thậm chí có đợt hoàn toàn biến mất. Một lượng lớn tiền xu đột nhiên biến mất khiến chính phủ chú ý, nhanh chóng bắt tay điều tra. Ài tháng sau, một nhóm người trong đó chủ yếu là người Ấn Độ bị bắt, phía cảnh sát thu một lương lớn tiền xu trong nhà họ, sau đó toàn bộ những người này bị trục xuất về nước. Nghe nói việc này còn liên quan đến một quan chức cấp cao nào đó của chính phủ Zia-ul-Haq, vị quan chức đó ngay lập tức bị mất tín nhiệm, từ đó thất bại hoàn toàn trên chính trường.
Việc này gây xôn xao một thời gian dài, gần nửa năm sau đó, thị trường tiền tệ mới dần dần hồi phục, nhưng dần hồi phục tức là chính phủ tiến hành đúc tiền xu mới, với hàm lượng bạc bằng với mệnh giá của bản thân đồng tiền. Sau đó, chính phủ tuyên bố đã kiểm soát được tình hình, tôi không biết điều đó có thật không, chỉ biết là thoắt cái quân Muja đã được trang bị súng Maxim.
Ngoài ra, việc này còn ảnh hưởng đến sự lưu thông tiền tệ ở chợ đen Pakistan, thâm chí còn ảnh hưởng đến thị trường tiền tệ các nước lân cận. Nghe nói từ đó về sau, Peshawar có thêm một ngành nghề mới – tiền tệ chợ đen. Vì kính phục lòng can đảm, sự hiểu biết và khả năng nắm bắt thời cơ hiếm thấy của mấy người Ấn Độ bị trục xuất, những người giao dịch tiền tệ chợ đen đã xưng họ là tổ nghề. Câu chuyện này cùng với câu chuyện “chiếc quân bông” trở thành hai trong những truyền thuyết ở chợ đen Peshawar, được truyền từ người này sang người khác.
Đây đều là những chuyện xảy ra sau này, mà tôi cũng không quan tâm, nhưng bắt đầu từ hôm đó, thuộc hạ và đám hộ vệ của Hassan vui vẻ gọi tôi là “Abu cô nương”, một số còn bắt chước Wata gọ tôi là “Abu” một cách thân thiết. Tôi nhận được sự yêu mến của tất cả mọi người trong nhà, chỉ có Bynum mỗi lần gặp tôi là vẫn giữ vẻ mặt hằm hè.
Hassan nói muốn mua một món quà tặng tôi và hỏi tôi muốn mua gì. Tôi liền đáp: “Đại nhân, anh giúp tôi nhiều như vậy, đây là việc nên làm, nhưng...” Anh lặng lẽ nhìn tôi, tôi cũng biết Pakistan hiện giờ rất hỗn loạn, nhưng ngoài anh ra, tôi thực sự không còn ai để cầu cứu.”
Nắm chặt hai bàn tay trong ống tay áo, tôi nói giọng khẩn khoản: “Đại nhân, cầu xin anh, có thể điều vài thêm vài người đi tìm tin tức cảu bà Vương Bảo Ngọc không?”
Bà Vương Bảo Ngọc, mẹ của tôi, đã bị bắt cóc đến Pakistan, đến nay đã mất tích hơn một tháng.